Trùng Nhiên

Chương 456: Bị lãng quên.

Thành tích xếp thứ ba mấy ở Thập Trung, đó là khái niệm gì?

Bất kể ở đâu trong cái Thành Đô này, nói ra thành tích đó, dù người ấy có diện mạo thế nào, cũng trở thành "tư chất hơn người".

"Học bá", "người ngoài hành tinh", "tiền đồ vô lượng", các loại hào quang sẽ phủ lên người, khiến người ta phải kính sợ ba phần, có thể đi ngang như cua rồi.

Đợi hồi lâu không thấy chị họ mình nói gì, Tạ Phi Bạch muốn hét thật to, sướng.

Vương Ngọc Lan gõ đầu hắn: “ Đứng đó làm gì, mở cửa.”

Tạ Phi Bạch xoa đầu mở cửa, mặc dù bà chị này vẫn chanh chua, nhưng khí thế rõ ràng giảm xuống rồi.

Thế nào, không phải chị chướng mắt với em à, không phải chị cho rằng bạn em toàn loại lưu manh à, chị thường vênh váo vì mình là học sinh Thập Trung lắm mà, hồi đi học chị xếp thứ mấy, so được với Khương Hồng Thược không? Lùi lại mọt chút mà nói, chị so được với Trình Nhiên không?

Vương Ngọc Lan đúng là trở tay không kịp, xưa nay cô luôn kiêu ngạo vì mình từ Thập Trung đi ra, loại trường học như Thập Trung Thành Đô, luôn khiến người ta cảm giác gắn bó, cho dù vào đại học, tìm được bạn cùng trường, mọi người đều thân thiết như người nhà. Có người trực tiếp đem cả đồng phục Thập Trung tới đại học, vì ngôi trường đó mang lại cho người ta tự hào.

Ai đã từng phấn đấu, đã từng trải qua thanh xuân ở Thập Trung đều có cảm giác quyến luyến ấy.

Chỉ là Vương Ngọc Lan năm xưa dù dốc hết sức lực ra thì cũng ở quanh hạng 100 thôi.

Thân là kim tự tháp trong các trường kim tự tháp, thứ hạng đó đủ ngạo thị quần hùng rồi.

Sau khoảng im lặng ngắn, Vương Ngọc Lan trừng mắt "tin em mới là lạ", sau đó cởi giày cao gót vào nhà, chắc chắn thằng này dọa mình thôi, chứ đứa tên Trình Nhiên kia thứ hạng bao nhiêu còn là dấu chấm hỏi.

Đi qua đoạn hành lang ngắn là phòng khách rộng, nhà Tạ Phi Bạch rộng chừng 200 mét vuông, trang hoàng theo phong cách cổ điển, rất hợp với gu thẩm mỹ của Tạ Hậu Minh.

Tạ Hậu Minh so với trước kia thay đổi nhiều lắm, trước vụ bắt cóc đó, ông ta đi liên miên, chẳng mấy khi về nhà, ở nhà cũng rất gia trưởng. Nhưng sau sự việc đó, trở nên quyến luyến gia đình hơn nhiều, khi ở nhà cũng không ngại xuống bếp, nhất là lúc có khách, đều tự mình làm vài món.

Vương Ngọc Lan vào nhà gọi: “ Cậu, cô, cháu tới rồi.”

Từ bếp truyền ra tiếng Tạ Hậu Minh: “ Ngọc Lan tới rồi hả, cháu ngồi trước đi, cơm nước phải một lúc nữa.”

Vương Ngọc Lan ấm áp, ở nhà Tạ Phi Bạch, cô luôn cảm giác giống về nhà.

Trên bàn đã bày mấy món ăn rồi, lát sau Trương Vi bê đĩa đỗ Hà Lan ra, đột nhiên "a" một tiếng đặt đĩa xuống.

Vương Ngọc Lan hơi nhăn nhó, lâu rồi mới gặp thế nào cũng bị cô bẹo má, đau lắm, nhưng từ nhỏ đã vậy rồi, hết cách.

Dè đâu Trương Vi đi tới vừa xoa vừa bóp má Trình Nhiên tới biến hình, đến khi Trình Nhiên liên tục xin tha mới thôi: “ Trình Nhiên, lâu lắm rồi không thấy cháu đấy.” Rồi thuận tay vuốt má Vương Ngọc Lan một cái: “ Ngọc Lan cũng tới rồi.”

Tạ Hậu Minh cũng thò đầu ra, người đeo tạp dề: “ Trình Nhiên, Ngọc Lan, tới rồi hả, còn vài món ăn nữa, các cháu cứ ngồi nói chuyện, xem ti vi, làm quen với nhau đi.”

“ Được ạ, cậu với cô cứ làm đi. “ Vương Ngọc Lan cười vẫy tay, chỉ là trong lòng đột nhiên nhớ tới bị cô bẹo má, hôm nay sờ có một cái, thật qua loa:

Xem ra địa vị của mình bị uy hiếp rồi.

Không lâu sau Tạ Càn dẫn tới hai vị khách đều là nam tử trên 40, một mặt vuông vức, mắt to miệng rộng, một thì khá gầy gò, nhưng ánh mắt rất có tinh thần, lúc đi vào ba người còn nói chuyện không ngừng.

Vương Ngọc Lan nhìn thấy một cái, lưng thẳng lên, rụt rè gọi: “ Chú.”

Tạ Càn mặc áo khoác dài, khăn quấn cổ, trông có vẻ mệt mỏi vì đi lại liên tục, gật đầu với ba đứa cháu ở phòng khách, sau đó lại quay sang nói chuyện với khách, hiển nhiên bọn họ có đề tài chưa giải quyết được.

Tạ Hậu Minh nghe thấy động tĩnh đi ra, Tạ Càn còn định giới thiệu thì Tạ Hậu Minh và nam tử mặt vuông vức đã bắt tay nhau.

“ Ha ha, giám đốc Tạ, trước kia chúng ta cũng gặp nhau vài lần nhỉ, hôm nay hưởng sái của anh Tạ mới có may mắn được tới nhà anh.”

“ Cục trưởng Chu nói đùa rồi, sau này còn mong cục thương vụ các anh ủng hộ công tác của chúng tôi nhiều hơn.”

“ Nói cái gì mà ủng hộ chứ, anh là lão đại rồi, mong được anh chiếu cố nhiều hơn mới đúng. “

Chu Văn Vũ là cục trưởng cục thương vụ Thành Đô, cũng là bạn học cũ của Tạ Càn. Lần này Tạ Càn tới Thành Đô là có vài vụ đầu tư muốn bàn bạc, Chu Văn Vũ làm người đưa đường dẫn lối, hi vọng nhà quan hệ bạn học, Tạ Cần đưa một phần nghiệp vụ ở Thành Đô.

Còn người gầy gò mà Tạ Càn mang theo là phó tổng giám đốc công ty cố vấn đầu tư Văn Tư thung lũng Silicon, tên Phùng Sơn, hiện đang chạy khắp nơi huy động vốn, đóng gói công ty của Tạ Càn, tiến cử cho nhà đầu tư. Tứ Thông và Hoa Uyên sát nhập là do hắn làm trung gian.

Mọi người trên bàn cơm giới thiệu với nhau, không khí hài hòa.

Tạ Càn nói: “ Hai vị chớ nghĩ tôi kéo mọi người tới đây ăn chực nhà anh tôi là vì muốn tiết kiệm tiền nhé.”

Tạ Hậu Minh trừng mắt với hắn: “ Đều là người mình cả, cơm nhà là tốt nhất, nghe Tạ Càn nói muốn mời các anh, tôi bảo cậu ấy gọi mọi người tới nhà, ra ngoài ăn chính thức quá, không có không khí.”

Chu Vũ Văn nâng chén: “ Trước kia học cùng với anh Tạ, sớm nghe nói giám đốc Tạ nấu ăn rất có nghề, vốn thèm đã lâu, không được thưởng thức. Nên nghe anh Tạ nói tới nhà anh ăn cơm, tôi cầu mà chẳng được.”

Phùng Sơn ăn vài miếng chước, khen suốt: “ Tôi cũng mời giám đốc Tạ một chén, tôi và Tạ Càn là anh em, ở nhà bàn việc, nói chuyện càng thoải mái hơn bên ngoài.”

Trương Vi chỉ ngồi bên mời mọc, không tham dự câu chuyện.

Vương Ngọc Lan ngồi một bên lòng kích động, người trước mắt cô là Chu cục trưởng của cục thương vụ, gần đây đang thúc đẩy khu công nghiệp phía tây cùng công ty đương địa, cô làm ở báo thương vụ cũng tích cực phối hợp, coi là phái trẻ tiềm lực trong quan trường. Vương Ngọc Lan mới vào nghề, báo thương vụ có bối cảnh chính phủ, tuy đang thực tập chưa biết nhiều, cũng nghe nói hai phóng viên lâu năm muốn phỏng vấn Chu Văn Vũ, còn do tổng giám đốc tòa báo ra mặt, kết quả Chu Văn Vũ nói đây là công lao của toàn cục, không cần tập trung lên mình, một người tới phỏng vấn là đủ.

Thế rồi hai phóng viên kia thiếu chút nữa đánh nhau, người bên cạnh cô truyền bá hết sức huyền ảo, nói Chu Văn Vũ có chỗ dựa là đại lão tỉnh ủy, người thuộc phái làm việc thực, có năng lực, có chút cố chấp, sau lưng có đại lão hỗ trợ, muốn biến Thành Đô thành điển hình mời gọi đầu tư.

Vậy mà một nhân vật như vậy đang ngồi cùng bàn ăn cơm với mình, cô chỉ tiếc không thể chụp ảnh mang về tòa báo.

Còn về Phùng Sơn, Vương Ngọc Lan là nghe nói mới ra đời nên không biết gì, nhưng đối phương là nhà đầu tư ở thung lũng Silicon, nói ra những tin tức làm Vương Ngọc Lan nghe thôi đã chóng cả mặt.

Nói không chừng sau bữa ăn này, giới công nghệ thông tin Thành Đô sẽ có những quyết sách thương nghiệp lớn, ảnh hưởng sâu sắc.

Tốt nghiệp chuyên ngành báo chí, Vương Ngọc Lan biết đây là tài nguyên quan trọng thế nào.

Tạ Hậu Minh không quên giới thiệu Vương Ngọc Lan, thuận tiện nói Lão Chu sau này chiếu cố cháu gái mình một chút.

Chu Văn Vũ cười gật đầu nói đã nhớ rồi, không nhiều lời, Vương Ngọc Lan mừng vô kể, người ta mà ba hoa thì mới không đáng tin.

Cuộc trò chuyện chủ yếu là đàm phán giữa Tạ Càn, Chu Văn Vũ và Phùng Sơn, còn Tạ Hậu Minh thi thoảng cho một vài ý kiến.

Vương Ngọc Lan là vãn bối, ở trường hợp này không có tư cách xen vào, cô cũng đã sớm xác định mình nghe là chính, đôi khi cười phụ họa, lắm lúc bị đề tài thu hút, còn dừng bữa quên ăn.

Tạ Phi Bạch và Trình Nhiên thì hoàn toàn bị lãng quên, yên tĩnh ngồi ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận