Trùng Nhiên

Chương 329: Cảnh chướng tai gai mắt.

Thời Tây Chu lập thủ đô có câu nói, một năm thành làng, hai năm thành ấp, ba năm thành đô, vì thế nơi này có tên là Thành Đô.

Thành Đô xưa kia vốn là mảnh đất ở vùng trũng của đồng bằng, ẩm ướt nhiều mưa, xung quanh có rất nhiều đầm lầy, toàn bộ đều phải dựa vào nhân lực để cải thiện hoàn cảnh. Không biết bao nhiêu đất đai lấp đi những cái hồ lớn, lại tới Lý Băng đời Tần làm ra hệ thống thuỷ lợi hết sức đặc biệt gọi là Đô Giang Yển, giải quyết gọn ghẽ ba vấn đề khó của Thành Đô, đó là ngập lụt, tưới tiêu và vận chuyển đường thuỷ, mời thực sự biến đây thành Thiên phủ chi quốc.

Người Thục xưa nay sống xa hoa hưởng thụ, thanh bình phồn vinh, không thích đua tranh với đời, bởi vậy Thành Đô tuy là một trong năm thành phố lớn cả nước, nhưng cảm giác cuộc sống nơi này yên ả hơi nhiều thành phố lớn cùng cấp bậc khác như Bắc Kinh, Thượng Hải.

Trời vẫn còn tờ mờ sáng, cùng với tiếng bước chân vang vọng ở hành lang, Trình Nhiên đi vào lớp, trong lớp không có mấy người, nhưng Khương Hồng Thược đã ngồi đó.

Lúc này cô chống cằm, đầu nghẹo sang bên, mái tóc buông xuống, trên bàn đặt một cuốn sách, nhưng không xem, xét từ ánh mắt không tiêu cự kia thì nha đầu này đang thất thần.

“ Đến sớm quá, chăm chỉ thật đấy. “ Trình Nhiên đứng trước mặt cô: “ Đang nghĩ gì thế?”

Khương Hồng Thược hơi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy Trình Nhiên, nụ cười như nắng sớm: “ Nhớ cậu đấy.”

Sáng sớm tới trường, có cô gái trước mặt nói "mình nhớ bạn", bất kể là thuận miệng hay nói đùa, vẫn khiến tim người ta loạn nhịp.

Trình Nhiên mặt lâng lâng: “ Bạn làm mình nhớ tới ý nghĩa của việc học thật giỏi rồi, sau này mình phải làm ông chủ lớn, có thư ký xinh đẹp, ngày ngày nói với mình câu này.”

Khương Hồng Thược nghiến răng trèo trẹo: “ Sau này mình phân phối cho cậu, bồi dưỡng cả một đội, cho cậu chọn.”

Lúc này trong lớp không có nhiều người, giọng cả hai không lớn, học sinh khác không nghe thấy họ nói gì, nhưng nhìn thấy Khương Hồng Thược nói chuyện với Trình Nhiên, vẫn khiến người ta hâm mộ.

Cảm giác thật tốt.

Trình Nhiên về chỗ ngồi, trong không khí sáng sớm, có mùi tường xi măng ẩn sâu trong ký ức, ở nơi này không biết có bao nhiêu người rời đi, để lại chỉ còn giấc mộng mơ hồ rất nhiều năm sau.

Giờ tự học buổi sáng bắt đầu, bạn cùng bàn Trương Bình giới thiệu cho y nghe tình hình ở Thập Trung. Hắn kể trong gần 20 cái câu lạc bộ trong trường, câu lạc bộ nào nhiều mỹ nữ nhất, nói tới danh nhất trong trường, cái gì mà tam kiếm khách, thống trị 5 giải thưởng lớn, nói ai là con cháu lãnh đạo, ai là phú nhị đại, ai đừng chọc vào.

Kể nhiều nhất vẫn là mỹ nữ, ở trong mồm Trương Bình, hình như Thập Trung là cái nơi không ngừng xuất hiện mỹ nữ, mỗi lần có hội diễn văn nghệ gì đó, lại có nữ thần mới xuất hiện, sóng sau xô sóng trước.

Hắn còn đưa ra dẫn chứng đanh thép, giáo viên chủ nhiệm Tôn Huy từng có câu danh ngôn " Mỗi lần tới trường nhìn thấy nữ sinh Thập Trung, tôi cảm giác mình sinh không gặp thời."

Chẳng biết có thật không, cơ mà Trình Nhiên nghe chỉ thấy sởn gai ốc, Tôn Huy có phải giáo viên mới ra trường trẻ trung gì đâu, là ông chú trung niên rồi, nếu đời sau câu này lên mạng, đảm bảo chấm dứt sự nghiệp tới trường ngắm nữ sinh từ đây.

“ Trương Bình, Trình Nhiên đúng không, hai em không tự học, vậy lên bục giảng đọc thiên đầu tiên của Trần Tình Biểu cho tôi. “ Tôn Huy ngồi bục giảng, lớp học yên tĩnh, vậy mà có hai con chuột nhắt lích rích nãy giờ, hai cục phấn bay vèo vèo trúng đầu cả hai:

Cả lớp cười ầm ĩ, không bao lâu sau từ lớp số 5 năm 2, truyền ra tiếng đọc.

- ..... Thần năm nay bốn mươi bốn tuổi, tổ mẫu Lưu thị năm nay chín mươi sáu tuổi, thế là ngày thần tận trung với bệ hạ còn dài, mà ngày báo ơn dưỡng dục với tổ mẫu thì rất ngắn. Cái tình loài quạ bú mớm lẫn nhau, thần nguyện xin được phụng dưỡng trọn đời. Nỗi cay đắng khốn khổ của thần, không chỉ có nhân sĩ đất Thục cùng hai vị châu mục bá được biết rõ, có hoàng thiên hậu thổ, thực cùng chứng giám cho điều đó. Mong bệ hạ xót thương cái thành ý ngu muội, thuận theo chí nguyện của thần, tổ mẫu ngõ hầu còn được may mắn, giữ trọn tuổi thừa. Thần sống phải gan óc lầy đất, chết phải kết cỏ ngậm vành, cái tình của thần sợ rằng chẳng hơn được loài khuyển mã!”

Đứng trước cả lớp đọc cổ văn hết cả giờ tự học, mới ngày đầu tiên Trình Nhiên và Trương Bình đã bêu mặt trước cả lớp, trên đường về Trương Bình hối hận không thôi, cứ lẩm bẩm "Sao để mất mặt như thế trước mặt Đổng Duyệt Dương chứ ."

Trình Nhiên nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy một nữ sinh khá xinh xắn đeo kính cận, đại khái là cô gái trong lòng của Trương Bình rồi.

Còn Khương Hồng Thược giận hờn lườm y một cái, sau đó Trình Nhiên mấy lần quay đầu lại, cô ngồi rất thẳng, mắt hướng về phía trước, căn bản không thèm nhìn Trình Nhiên ở mé trên cô hai bàn.

Xem ra cuộc sống mắt qua mày lại không hi vọng rồi, tới tiết thứ hai Khương Hồng Thược bị người ta gọi đi, lần này là một nam sinh khá điển trai, trong lời mấy cô nữ sinh mê trai thì đó là phó hội trưởng hội học sinh Liêu Hậu Minh. Khương Hồng Thược là hội trưởng học sinh khối, hai người họ là thành viên đội sinh vật, đoán chừng đi trao đổi về kỳ thi.

Hội học sinh của Thập Trung không thống nhất, mỗi khối có một hội học sinh riêng, kỳ thực không ghê gớm như nghe tên, quyền lực chẳng lớn, cùng lắm là đội rước quốc kỳ, khai trường đại biểu học sinh phát biểu, rồi thì trường học tổ chức hoạt động nào đó thì đi làm tình nguyện viên, nói thông tục một chút là chân chạy vặt.

Liêu Hậu Minh và Khương Hồng Thược đứng ở ngoài hành lang nói chuyện với nhau.

Khương Hồng Thược đứng dựa vào lan can, mái tóc dài buông xõa, chiếc áo sơ mi lụa hồng phấn, quần xám màu nổi bất đôi chân dài đều đặn, hơi ngước mắt lên nhìn Liêu Hậu Minh, chăm chú lắng nghe.

Liêu Hậu Minh vừa nói vừa mình họa bằng tay, giọng nói theo sự tự tin vì hoàn cảnh ưu việt hơn bạn học, mặt trắng trẻo, cười sáng láng, rất hợp với hình tượng hoàng từ bạch mã.

Hiện giờ trong khối bàn tán nói hắn và Khương Hồng Thược một chính một phó hội trưởng là đôi tiên đồng ngọc nữ. Cũng nghe thấy có người nói Chu Húc với Khương Hồng Thược là một đôi, nhưng đều là đám rảnh rỗi lắm chuyện, hắn đa phần chỉ có tán thưởng với sự ưu tú và vẻ đẹp của Khương Hồng Thược.

Tất nhiên đôi khi không khỏi tự luyến một chút, thấy mình không kém gì ai, dù không thể cùng Khương Hồng Thược phát sinh chuyện tình cảm học đường oanh liệt gì đó, thế nào cũng chiếm cứ vị trí trong lòng cô. Hoặc đến năm thứ ba khi thời khắc chia tay tới, mình xoay người bước đi, cô ấy đặt tay lên ngực cảm thụ đau đớn và quyến luyến. Không phải cứ chinh phục được bao nhiêu em gái mới tính là huân chương, mà để lại vết khắc sâu trong tim một cô gái, cũng là huân chương.

“ Hai người bọn họ thật xứng đôi. “ Một thiếu nữ thở dài sườn sượt: “ Thật là ghen tỵ quá đi, thế này người khác làm sao mà học nữa đây?”

Thiếu nữ khác mặt mày mơ mộng: “ Hai bọn họ đứng cạnh nhau như có mây hồng trôi bồng bềnh quanh người, mỗi ánh mắt, mỗi động tác của hai người ...”

Trình Nhiên ngồi ở bên cửa sổ, vì thế dù không muốn, mắt vẫn nhìn cái cảnh chướng mắt đó. Không phải ghen tuông gì đâu, y chưa tới mức hẹp hòi như vậy, nhưng mà nghe bên cạnh có mấy nữ sinh xuýt xoa gán ghép họ với nhau, cảm giác sao thoải mái được.

Chẳng lẽ lại đi ra đá một phát, đúng là ảnh hưởng tới học tập thật, trường học cấm là phải.

Cũng may hai người họ đứng đó không lâu, nhưng lại cùng nhau đi đâu đó.

Trịnh Nhiên hậm hực, cũng không biết làm sao, có lẽ sau này còn gặp phải chuyện như vậy không ít, tới giờ y còn chưa gặp tên Chu Húc được đồn từng tới chăm sóc Khương Hồng Thược lúc cô bị ốm nữa.

Ở Thập Trung, không phải mọi thứ toàn màu hồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận