Trùng Nhiên

Chương 320: Tới thì cũng tới rồi. (2)

Anh chàng bị đòi nợ Trần Tề Quân khoác vai La Duy: “ Ê, mọi khi cậu nói nhiều lắm mà, sao hôm nay im ắng thế, nghe nói mùa hè này tới Sơn Hải chơi, có gì vui ở đó không?”

“ Đúng rồi, thành phố du lịch quốc tế mà, nghe nói có món thịt nướng rất nổi tiếng.”

“ Còn lễ hội âm nhạc nữa chứ, hồi đó oanh động cả nước chứ đùa à? Tiếc là bọn mình khi đó đi học.”

Bị mọi người truy hỏi, La Duy lần lượt kể đi xem bức khắc đá, ăn món ăn vặt địa phương, lên núi picnic, kể nhiều rất chi tiết, chứng tỏ chắn rất ấn tượng với chuyến đi này, nhưng mà giọng điệu chẳng hào hứng, giống có tâm sự.

Mà hắn có tâm sự thật.

Xung quanh say sưa bàn tán quan hệ giữa Chu Húc, rồi tưởng tượng đủ điều, nhưng mà các người chẳng hề biết chân tướng. Chuyến đi Sơn Hải đó, thái độ đặc biệt của Khương Hồng Thược với Trình Nhiên, chỉ cần không mù thì đều nhìn ra.

La Duy nhìn Thư Kiệt Tây cũng trầm mặc như mình, khẽ gật đầu một cái.

Bọn họ cũng nghi thông rồi, cho rằng Khương Hồng Thược và Trình Nhiên rất có khả năng, nhưng dù giữa họ có manh nha gì đó, khoảng cách địa lý rồi thời gian, thân phận hai bên, sẽ nhấn chìm mọi thứ trong bụi mù trần thế.

Đó là chuyện bất đắc dĩ.

Tránh ảnh hưởng tới Khương Hồng Thược, bọn họ ngầm đồng thuận không nói ra, nhiều người yêu quý Khương Hồng Thược thật đấy, số đố kỵ thù ghét cô cũng không phải nhỏ, tội gì cung cấp đạn cho những kẻ đó.

“ Đây này, cứ đi hết hành lang này tới ngã ba rồi rẽ trái là tới lớp cậu đấy.”

“ Cám ơn cậu nhé.”

“ Có gì đâu, cũng tiện đường thôi mà.”

Đột nhiên ngoài cửa số có đoạn hội thoại như vậy, giọng còn quen quen, La Duy lơ đễnh liếc một cái, sau đó ngồi bật dậy, thấy một nam sinh hình như lớp số 3 gần đó, dẫn một nam sinh khác đi qua cửa sổ.

Mà người đó.

Không chỉ giọng quen mà mặt cũng rất quen.

| Nếu nói món gì ngon nhất ở Sơn Hải thì phải nói tới món bún sườn, không phải dùng bát như ở đây đâu, dùng nồi luôn á, trông giống như cái đỉnh hồi xưa, cơ mà chân thì thấp hơn, cũng làm mỏng hơn. Nước dùng ngọt đậm, mỗi nồi có hai miếng sườn to lắm ... “ Cô gái tâm hồn ăn uống Mã Khả đang miêu tả chảy nước miếng món ngon ở Sơn Hải thì thình lình đứng bật dậy hô: “ Trình Nhiên!”

Tô Hồng Đậu, Thư Kiệt Tây nghe thấy cái tên này thì quay ngoắt ra ngoài cửa, sau đó thấy Trình Nhiên đứng ở hành lang.

Sao cậu ấy lại ở đây?

Trình Nhiên với Kiều Mạch giật nảy mình, thấy nhóm La Duy trong lớp nhìn mình như nhìn thấy ma, Trình Nhiên vẫy vẫy tay:” Bán tương, chỉ đi ngang qua thôi.”

Sau đó cứ như là chỉ đi ngang qua thật, cứ đi về phía trước.

Đám La Duy, Mã Khả thộn mặt nhìn nhau, vừa rồi là cái quỷ quái gì thế, nếu không phải cả bốn người đều nhìn thấy thì có khi tưởng mình hoa mắt hay gặp ma vậy.

Ngày báo danh đầu tiên có không ít việc, lúc nộp học phí, chủ nhiệm lớp Tôn Huy nói với Khương Hồng Thược: “ Hồng Thược, tiếp tục truyền thống lớp cũ, em làm lớp trưởng đi, lớp khác còn tuyển cử chứ, lớp mình tuyển cử thế nào thì kết quả cũng vậy, đằng nào cũng là em thôi.”

Cơ bản ở lớp chẳng nói gì tới dân chủ, đa phần là chủ nhiệm lớp trực tiếp điểm danh học sinh vào vị trí cán bộ lớp thôi. Có điều Tôn Huy nói cũng là sự thực, ở Thập Trung này, lớp trưởng nam rất khó sống, nếu không có uy vọng đặc biệt cao, người ta chẳng nể, học sinh ở trường này, đứa nào chả kiêu ngạo, không ai phục ai. Nhưng nữ sinh, đặc biệt nữ sinh xinh đẹp, lại còn thành tích tốt thì làm mọi việc trôi chảy hơn nhiều, thường nếu không phải chuyện gì quá lớn, mọi người sẽ nể mặt.

Chỉ là mọi khi cô bé Khương Hồng Thược này rất đáng tin cậy, trước nay giao việc gì đều hoàn thành xuất sắc, rất nhiệt tình, vậy mà hôm nay thiếu tập trung, lúc này hiệu phó Trương Đình tới tìm, đưa một ít tài liệu về hoạt động thực tiễn ở kỳ nghỉ vừa rồi, sau đó mượn Khương Hồng Thược ra ngoài nói chuyện.

“ Giám đốc của viện bảo tàng đánh giá hoạt động hè vừa rồi của trường ta rất cao, đặc biệt là cháu đấy Hồng Thược, rất nhiệt tình ... Giấy chứng nhận vinh dự cho cháu đây, còn cần cháu viết một bản tâm đắc giáo cho dì nữa.”

“ Vâng ạ. “ Khương Hồng Thược nhận lấy lời khen: “ Chuyện em nhờ cô, cám ơn cô ạ.”

Trương Đình mỉm cười, giọng hết sức thoải mái: “ Giúp bạn bè là chuyện tốt mà ... Cậu bạn Trình Nhiên đó thành tích rất tốt, đã đến chưa?”

“ Dạ, chắc là sắp đến.”

“ Hồng Thược, sau này ở trường học có chuyện gì cứ nói với dì là được, đã bảo với cháu rồi, trước mặt người ngoài thì gọi cô giáo Trương, chỗ riêng tư cháu gọi dì Trần cháu như thế nào thì gọi dì như thế, dì và dì Trần cháu quan hệ rất tốt.”

“ Vâng ạ.”

Hôm đó ở viện bảo tàng làm tình nguyện, Khương Hồng Thược nhờ Trương Đình điều Trình Nhiên tới lớp mình, sau đó nghĩ lại cô thấy mình quá lỗ mãng, chuyện như thế mà nhờ tới phó hiệu trưởng, người ta không phải nể mặt cô, mà là mẹ cô là dì Trần, cô là cô gái độc lập, luôn tránh lợi dụng chuyện này.

Tất cả là tại Trình Nhiên, cậu ta rắm tâm làm mình bất ngờ, mình cũng phải cho cậu ta giật mình chứ.

Lúc này Khương Hồng Thược đang ở trong hành lang dài thuộc phía trong tòa nhà, ngoài cột trụ màu đỏ là vườn ngân hạnh, giả sơn, suối nước, giúp người ta tĩnh tâm, nhưng lòng cô lúc này không sao bình tĩnh lại được.

Lòng bứt rứt sốt ruột bất an, loại tâm tình này này khiến tất cả cảm xúc của cô cứ mất đi khống chế, thường xuyên lơ đễnh.

Cô chưa bao giờ như vậy cả.

Từ hôm qua tới giờ Khương Hồng Thược đã nhiều lần tự nhắc bản thân rồi, đây chỉ là bạn bè cũ gặp lại thôi.

Hơn nữa còn là kẻ đáng ghét, tự cho mình là đúng, muốn làm cô bất ngờ, cô nhất định khiến cậu ta bất bất ngờ một phen.

Nếu như trong quá tình tới trường báo danh mà vô tình gặp phải mình, vậy thì vận may của cậu ta không tốt rồi, nhìn thấy mình chẳng mảy may đả kích hay chấn động gì, cậu ta chắc chắn như cà gặp sương, đầu cúi gục xuống.

Hoặc là ở trong phòng học, đợi cậu ta vào lớp, mình sẽ lạnh lùng như người không quen biết, thế nào cũng khiến đội kỳ binh phục kích của cậu ấy tan nát.

Chỉ nghĩ thôi mà tim đập tăng tốc.

Đã bảo bản thân phải tỏ ra thật bình tĩnh, mọi chuyện mình đã biết cả rồi, lớp học của cậu ấy cũng do mình bố trí, cậu ta mới là người không biết cái gì hết.

Thế nào mà mình lại là người hồi hộp như thế?

Kỳ thực cô biết câu trả lời vì sao, nhưng cô lại cố sức phủ nhận nó.

Khương Hồng Thược, mày đang làm cái gì thế hả, cô thật muốn giật tóc mình kêu thật lớn.

Mưa vẫn rả rích suốt từ chiều hôm qua tới giờ, lá cây ngân hạnh rụng đầy mặt đất, khung cảnh ở đây khác xa với ở Sơn Hải.

Lần đầu tiên Khương Hồng Thược có cảm giác khoảng cách thời không sâu sắc là vào năm thứ hai thời tiểu học, Khương Hồng Thược vượt Thái Bình Dương thăm cô út ở Mỹ. Mặc dù cô út ở Los Angeles, nhưng vì dẫn cô đi tham quan bảo tàng nghệ thuật ở các trường đại học nên tới Berkeley, có một lần vì trường học không có tường bao, cô út sơ ý đỗ xe trước phòng học dẫn cô đi xem xung quanh, bị cảnh sát yêu cầu rời đi, nếu không đỗ xe trong trường học bị phạt.

Khương Hồng Thược thấy cảnh sát cao lớn còn đeo súng thì sợ lắm, cô út để cô quên đi sợ hãi nên dẫn tới Cầu Cổng Vàng ăn kem. Nhìn cánh cảnh buồm trắng phủ kín phía dưới, cô út nói, Thành Đô ở bên kia đại dương nếu vào thời thuyền còn chạy bằng hơi nước, muốn vượt qua được đại dương này, sẽ mất ba tháng.

Khi đó Khương Hồng Thược từng nghĩ, đó là khoảng cách xa nhất trên đời này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận