Trùng Nhiên

Chương 769: Ra ngoài không xem lịch. (1)

Vốn định làm Trình Nhiên phải bất ngờ một phen, Khương Hồng Thược khi còn ở nước Anh đã dựa theo thông tin Trình Nhiên viết trong thư vẽ ra một cái bản đồ đại khái về Đại học Trung Nam, thế nên cô không quá khó khăn tìm tới khu lầu bát giác mà hôm nay Trình Nhiên có tiết. Lúc này mới gọi điện thoại cho y, nói mình ở ngay dưới lầu, chỉ cần tưởng tượng vẻ mặt Trình Nhiên lúc đó, cô đã đủ buồn cười.

Ai mà ngờ được tiếp ngay đó lại bị Trình Nhiên làm trở tay không kịp, trước mặt bao người làm việc to gan cô nằm mơ cũng không ngờ tới.

Mặc dù lúc này Trình Nhiên đã buông cô ra, nhưng nếu như không phải ngại thanh danh cả đời của mình, Khương Hồng Thược đã xoay người bỏ chạy rồi.

Trình Nhiên thừa biết nha đầu này chỉ mạnh miệng thôi, kỳ thực nhát chết, lén lén lút lút tới đây đã tiêu hao hết sách dũng khí rồi, không giữ lại nha đầu này chạy biến mất như thỏ thì không hay, nắm tay cô kéo tới trước mặt đám bạn phòng 409, chính thức công khai giới thiệu.

“ Giới thiệu với mọi người, đây là Khương Hồng Thược, chính là người mà tôi từng nói đấy, lần trước nếu cô ấy tham gia cao khảo, e là vị trí trạng nguyên tỉnh của tôi đổi chủ rồi.”

“ Chào các bạn. “ Khương Hồng Thược mặt còn chưa hết đỏ lườm Trình Nhiên một cái, trách y vì sao đem chuyện này nói ra, cô luôn hi vọng khiến người xung quanh tiếp xúc cảm thấy thoải mái:

Trình Nhiên lúc này chẳng thèm quan tâm, y đang rất vui sướng, y muốn hét lên cho cả thế giới biết, còn người khác à, không thoải mái thì biến ra chỗ khác.

Có điều Khương Hồng Thược lo lắng dư thừa, ba tên kia mặt dày lắm đẩy Trình Nhiên sang một bên, vây quanh cô hỏi hết chuyện nọ chuyện kia, coi cô là khách quý từ xa tới. Người Đại học Trung Nam nhiệt tình mà chất phác, đối với mỹ nữ tới thăm luôn tận lực thể hiện sự hiếu khách lịch sự, tư tưởng cường tráng và linh hồn có chiều sâu.

Lúc này sắp tới giờ ăn cơm, tất nhiên mọi người rủ nhau đi ăn, tới nhà khách trường luôn, đây là nơi chiêu đãi khách của trường học, thuộc một trong số nhà hàng cao cấp nhất Nam Châu, thường xuyên có sinh viên nhà giàu mời khách khoe khoang ở đó. Nhưng Khương Hồng Thược biểu thị muốn tới quán mọi người hay ăn, còn nói ra cả địa chỉ, đều là Trình Nhiên tiết lộ trong lúc tán gẫu, cô ghi lại toàn bộ.

Phố ăn vặt, khu vực mà sinh viên trong trường thích tụ tập nhất, đây là con phố ngắn, chưa tới trăm mét, là khu dân cư gần nhất trường, sót lại sau khi quy hoạch mở rộng Đại học Trung Nam. Nhờ ưu thế địa lý trời sinh, hơn chục năm qua phát triển thành con phố ẩm thực nổi tiếng, không chỉ phục vụ lượng sinh viên đông đảo của Đại học Trung Nam mà còn khiến sinh viên các trường khác gần đó nghe tên kéo tới.

Chỉ bằng ba chữ "ngon, rẻ, nhiều" đã được lòng toàn bộ sinh viên rồi.

Cả đám không khỏi cảm thán, có bạn gái tâm lý như thế, đúng là mơ ước của nam nhân mà.

Đại quân đi tới quán cơm, Trình Nhiên và Khương Hồng Thược sóng vai đi bên nhau dưới hàng cây xanh mướt vừa được cơn mưa hồi sáng tưới tắm, Trình Nhiên nói với cô gái bên cạnh: “ Trước kia mình luôn muốn làm một chuyện, chính là có thể lớn tiếng giới thiệu bạn với mọi người như vừa rồi.”

Khương Hồng Thược không nhìn y.

Nhưng lỗ tai đang đỏ rực lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy.

Dọc đường đi mọi người rất hăng hái, thậm chí tranh nhau mời khách, vợ người anh em tới thăm, thường mà nói mọi người rất ân cần, huống hồ là cô gái như trong truyền thuyết. Tất nhiên ở Đại học Trung Nam này không thiếu gì sinh viên từng thành tích lẫy lừng thời cao trung, núi cao luôn có núi cao hơn, nhưng mà với dung mạo của Khương Hồng Thược đè bẹp hết rồi, thực sự là lật nhào quan niệm của người ta mà.

Ba tên bạn tuy mặt dày nhưng không tới mức quá vô duyên, trên đường đi vẫn nhường không gian riêng tư cho hai người.

Lời Trình Nhiên nói là thật, đây là ngôi trường Trình Nhiên không thể quen thuộc hơn được nữa, ở đây từng có cuộc đời khô khan vất vả của y, kia là căng tin mà y thường mua bữa sáng, vừa đi vừa ăn có thể thấy thao trường hình bán nguyệt, xa xa kia là thư viện, rồi sân tennis, từ đó có thể đi lối tắt qua con dốc tới khu giảng đường hình bát giác.

Những thứ đó bình thường vốn hiển nhiên tới chẳng ai để ý, nhưng trong ánh mắt hào hứng của cô gái bên cạnh, mọi thứ đều trở nên khác biệt. Đại học Trung Nam tựa hồ vì cô mà có thêm quang cảnh không tầm thường.

Mọi thứ đều trở nên đáng yêu.

Có lẽ do lâu ngày gặp lại, mới đầu đều có chút xa lạ ngại ngùng, dần dần Khương Hồng Thược lấy lại bản tính hoạt bát, sau nhiều lần Trình Nhiên mặt dày mày dạn thăn dò, Khương Hồng Thược mới chịu để y nắm tay.

“ Đó chính là con đường dây leo mà bạn nói phải không, oa, hay thật đấy ...”

“ Đoạn này như mê cung ấy, ngẩng đầu lên chỉ thấy cây là cây này, nếu đi buồi tối không có ánh mặt trời không nhìn ra phương hướng luôn ...”

Hai người tựa hồ một tham quan, một hướng dẫn viên vậy, nhưng mười ngón tay đan chặt vào nhau kia khiến người khác biết bọn họ chẳng chú ý tới phong cảnh.

Chỉ là hiểu ý không vạch trần thôi.

Đi tới phố ăn vặt, không ngờ Trương Tĩnh và Hách Thiến, Liễu Văn Nghi cũng nghe tin mà tới.

Chuyện xảy ra ở lầu bác giác thông qua bạn bè truyền tới tai các cô, dù sao người nhận ra Trình Nhiên nhiều lắm, y lại làm một chuyện oanh động như vậy. Hách Thiến ngay lập tức đem tin tình báo tuyến đầu này nói cho Trương Tĩnh, sau đó lại gọi điện cho Lý Duy của phòng 409 xác nhận, biểu thị sẽ dẫn bạn tới tham gia.

Kỳ thực cũng không có tâm tư gì phức tạp, chỉ vì mới đầu có rất nhiều người đánh giá cao khả năng giữa Trương Tĩnh và Trình Nhiên, mà bạn gái du học của Trình Nhiên thì mơ mờ ảo ảo, cảm giác không thực, với lại ai mà nói chắc chắn được chứ, yêu thôi mà, đâu phải không thể xuất hiện thay đổi.

Tuy Trương Tĩnh không tỏ thái độ gì rõ ràng, nhưng mà trong mắt mọi người, cô vừa xinh đẹp vừa ưu tú, nhiệt tình, hai người đó lại thường xuyên tiếp xúc với nhau, khó đảm bảo Trình Nhiên không bị thu hút.

Hách Thiến là người đầu tiên hứng thú nói: “ Trình Nhiên được đấy, màn biểu lộ của cậu hôm nay rất oanh động, cậu ấy đúng là dám làm, nam nhân phải thế.”

Đám nam sinh ngồi về một phía, nhường ra vị trí bên cạnh Khương Hồng Thược, Trương Tĩnh lúc mới đầu nhìn Khương Hồng Thược ngây ra khoảng ngắn, nhanh chóng khôi phục phong thái học tỷ: “ Bình thường cứ nghe thấy Trình Nhiên khoe bạn gái, hôm nay cuối cùng cũng được gặp rồi, hôm nay tôi mời khách, không ai được tranh đâu nhé. Ông chủ La, mang thực đơn tới đây nào ...”

Hai bên quen biết khá thân thiết, không cần phải khách khí nhiều, đám nam sinh tranh thủ gọi bia, Trương Tĩnh hỏi: “ Hồng Thược, em uống rượu vang không?”

Sau khi Khương Hồng Thược biểu thị không uống, Trương Tĩnh đọc một lèo bảy tám món, ông chủ La ghi không kịp.

Vương Tân Bác nhỏ giọng nói với La Duy: “ Có cảm giác sờ sợ không?”

Lý Duy gật đầu, nói có chút khoa trương :” Lại chả, tôi đang run cầm cập đây này.”

Thực ra bữa cơm diễn ra khá hòa hợp, Khương Hồng Thược tất nhiên là tâm điểm, mọi người hỏi cô chuyện du học bên Anh, Khương Hồng Thược biểu thị cô mới qua lớp dự bị, chưa chính thức nhập học, chưa tham gia nhiều hoạt động lắm, có khi buồn tẻ hơn cả trường đại học bên này, đồng thời biểu thị rất hứng thú với hiệp hội mà bọn họ sáng lập.

Chuyện này gãi đúng chỗ ngứa của đám nam sinh rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận