Trùng Nhiên

Chương 270: Chuyện giờ mới nói! (2)

Trình Nhiên dụi mắt nhìn lại thằng bạn ăn nói như chuyên gia cuộc đời, khá đấy, sao trước kia không phát hiện nó có thiên phú này nhỉ?

“ Nhưng Dương Hạ thì khác, cô ấy dùng thư của Lô Hiểu Lâm trả lại cho Lô Hiểu Lâm. Chỉ cần nhìn thấy Dương Hạ các phương diện đều không thua kém gì , nếu Lô Hiểu Lâm đủ thông minh sẽ biết mình không có phần thắng. Cho nên đó mới là nguyên nhân gần đây Lô Hiểu Lâm không xuất hiện nữa, mày từ chối không đủ để Lô Hiểu Lâm từ bỏ, chỉ có xuất hiện người mà Lô Hiểu Lâm tự cho là không thể thắng nổi, tránh mất mặt, mới chủ động rút lui. “ Du Hiểu vỗ nhẹ bàng chốt lại vấn đề:

“ Cứ như trong tiểu thuyết võ hiệp ấy nhỉ? “ Gần đây Trình Nhiên quan tâm tới chuyện bên phía Phục Long, đối với chuyện ở trường học không để ý, sau đó không thấy cô gái kia xuất hiện, chỉ nghĩ là đối phương thấy thái độ mình dứt khoát nên biết khó mà lui rồi, ai mà ngờ được đằng sau nó còn có chuyện như thế:

“ Mày biết quan trọng nhất là gì không? “ Du Hiểu giọng thần bí mà trịnh trọng: “ Hiện giờ vấn đề là, Dương Hạ vì mày mà ra mặt, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là đại kế trăm năm sắp thành công rồi, chẳng lẽ cô ấy làm việc này không nghĩ tới ra mặt cho mày sẽ bị người ta hiểu lầm, vì sao vẫn làm, vì sao? Vì Dương Hạ không sợ hiểu lầm.”

“ Mày thích cô ấy như thế, hết lòng vì cô ấy như thế, tuy cô ấy không biểu thị gì cả, không có nghĩa là không động lòng, chẳng qua là thiếu điều kiện xúc tác, Lô Hiểu Lâm là điều kiện đó. Mày nghĩ đi, giống như heo nhà mình nuôi ấy, bình thường chả thèm để ý đâu, rồi một ngày bị người ta bế đi mới phản ứng như bảo bối ...”

“ Khụ, khụ ... “ Trình Nhiên bị sặc coca, giơ chai lên: “ Thừa lúc tao chưa uống hết chai coca, mày tổ chức câu cuối cùng rồi nói lại lần nữa cho tao nghe xem.”

“ Ê này, chai thủy tinh đấy, có gì từ từ nói ... Ý tao là, Dương Hạ thường ngày coi mày như cục đá, kết quả lại là cục vàng. “ Du Hiểu thấy Trình Nhiên đặt cái cha xuống thì thở phào, thầm bội phục sự cơ trí của bản thân: “ Nói thật nhé, từ nhỏ tới lớn, từ tiểu học tới trung học, Dương Hạ có lúc nào không xinh đẹp? Nói một câu không sợ mày cười chứ, tao cũng thầm thích Dương Hạ, nhưng mà chỉ vài tháng thôi, giai đoạn đó qua rồi. Mày cũng biết đấy, Dương Hạ chưa bao giờ động lòng với ai ... Có một dạo tao lo thằng anh kết nghĩa của cô ấy ở Thành Đô chen ngang cơ, may mà không có gì. Mày là cái thằng vô tâm vô tính, lúc nào đầu óc cũng như ở trên mây, chả biết cái gì cả. Nghe tao, lớn rồi, để ý xung quanh chút. Mày có biết trong khu tập thể chúng ta bao người mong mỏi viên minh châu này không? Mày biết nhà Triệu Bình Truyền vì sao tích cực mời nhà Dương Hạ sang nhà mình ăn cơm không? Trước kia tao không biết đâu, nhưng nhờ tao chú ý người trong khu tập thể nói chuyện mới hiểu ra, đó là vì để bồi dưỡng tình cảm của Triệu Tự Vĩ và Dương Hạ đấy, mày biết bao nhà nhắm Dương Hạ làm con dâu tương lai không?”

Trình Nhiên thật không biết lúc này mình nên có phản ứng gì mới là chuẩn xác, nếu Du Hiểu thêm 10 tuổi nữa mà cùng y nói chuyện này, Trình Nhiên chắc chắn nghe vào tai.

Chứ bây giờ dù nó nói có lý có lẽ đáng hoàng lắm, nhưng không hiểu sao Trình Nhiên cứ có cảm giác đám đa cấp đang chào hàng.

Thằng này có tiềm chất làm đa chấp lắm chứ chả đùa, phải cẩn thận với nó từ bây giờ.

Du Hiểu vẫn tiếp tục: “ Tao thấy bây giờ chỉ còn thiếu một bước nữa thôi. Con gái mà, da mặt luôn mỏng, cô gái kiêu ngạo như Dương Hạ, đã ra mặt đuổi Lô Hiểu Lâm đi rồi, mày lại không có phản ứng gì, làm tao nhìn mà sốt ruột, nên hôm nay mới kéo mày ra đây để nói chuyện, thế nào, có thấy hôm nay mời tao ăn mỳ đáng chưa?”

Oa, đúng là thằng đa cấp sống bằng nghề buôn nước bọt, rõ ràng nó mời mình, nhoáng cái thành mình mời nó rồi.

Dù sao thì nhìn bộ dạng nhiệt tình của Du Hiểu, lòng Trình Nhiên cũng ấm lên, đây chính là thanh xuân, có điều Trình Nhiên lại không biết giải thích với hắn thế nào.

Tình cảm của Trình Nhiên với Dương Hạ, chính y còn chẳng nói rõ được nữa là.

Trình Nhiên thích Dương Hạ, Dương Hạ xinh đẹp, quật cường, ưu tú, cá tính, lại là thanh mai trúc mã của y. Dương Hạ là mối tình đầu của y, từng khiến y đau khổ rồi sau đó cố sức lãng quên, đùng một cái quay trở lại đối diện với Dương Hạ khi còn nhỏ, tất cả những thứ đó cộng lại thành một tình cảm đặc biệt của y với Dương Hạ, cảm xúc của y lại được làm mới, y bị Dương Hạ thu hút, đúng là cũng thích cô.

Nhưng "thích" đó có thể tiến thêm một bước không?

Với tính cách Trình Nhiên, nếu yêu một người, đó sẽ là chuyện vô cùng nghiêm túc, không có chuyện tùy tiện yêu không hợp lại chia tay.

Suốt cả quãng đường tới trường, Trình Nhiên không khỏi suy nghĩ chuyện này.

Vào lớp thì vẫn còn sớm, nhưng Dương Hạ đã tới rồi, cô đang chăm chú kiểm tra lại bài tập, Trình Nhiên chỉ thấy mặt bên của cô, cái cằm thon thon, đôi mắt đẹp dài long lanh có phần sắc lạnh. Tính cách Dương Hạ rất ôn hòa, nhưng khi khuôn mặt không có biểu cảm gì thì hết sức lãnh đạm kiêu ngạo.

Dương Hạ như cảm ứng được có người nhìn mình, cô ngẩng đầu lên, nhìn Trình Nhiên và Du Hiểu nối nhau vào lớp.

Trình Nhiên mỉm cười với cô, nhưng Dương Hạ ở đầu kia không đáp lại, mí mắt hạ xuống, tiếp tục giải bài tập. Vẫn như mọi khi, một hình tượng như đóa hoa sen trắng không bị những thứ ồn ào bên ngoài ảnh hưởng.

Đó chính là Dương Hạ, rất độc lập tự chủ, Trình Nhiên biết Dương Hạ đúng là có rung động với mình, nhưng tình cảm đó rõ ràng chưa đủ ... có lẽ chỉ như chút gợn sóng nho nhỏ với cô ấy thôi.

Học tập, sự nghiệp, tương lai mới là ưu tiên hàng đầu của Dương Hạ.

Nếu bỏ đi hết cảm xúc khác, dù là y kiếp trước hay bây giờ, đều rất khâm phục Dương Hạ.

Hôm đó Trình Nhiên không thể tập trung vào học tập được, đúng như Du Hiểu nói, chuyện Dương Hạ ra mặt giúp y xử lý chuyện bị Lô Hiểu Lâm chặn đường lan truyền xôn xao trong khối. Hết tiết học Trình Nhiên đi ra hành lang thì bị một đám nữ sinh chặn lại, cầm đầu là một nữ sinh mặt có rất nhiều tàng nhang, bạn cùng lớp ở sơ trung Nhất Trung, tên là Viên Mai, là cô gái rất thẳng tính.

Viên Mai vừa chạm mặt Trình Nhiên là nói luôn: “ Trình Nhiên, đám nữ sinh Nhị Trung đó thật không coi Nhất Trung chúng ta ra gì, trước kia ngày nào cũng tới, như ruồi vậy, xua không đi ... May có Dương Hạ ra mặt.”

Chuyện này Trình Nhiên tuy đã nghe qua Du Hiểu, mà cái thằng đó nói mười phải bỏ đi sáu, thú thật: “ Chuyện này mình không biết rõ lắm đâu.”

“ Cậu đương nhiên không biết rồi. “ Viên Mai làm bộ mặt trách móc ‘ đám con trai cậu các cậu đúng là chậm chạp’:

Cô gái bên cạnh thì biểu thị bất mãn với Trình Nhiên: “ Mỗi lần tan trường đều thấy đám con gái đó, định diễu võ giương oai với trường mình à, cứ tiếp tục như thế thật mất mặt. Cậu không làm được, còn nhờ nữ sinh ra mặt, có phải là con trai không?”

“ Cậu có biết tuần trước Dương Hạ một mình đối diện với hai mấy đứa bên đó không?”

“ Khi đó bọn mình không thấy mặt cậu đâu hết, con trai mà thế à?”

Dương Hạ rất được lòng nữ sinh trong trường, đám con gái nhao nhao lên một cái làm Trình Nhiên không có cửa xen vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận