Trùng Nhiên

Chương 431: Hình bóng phía sau

Núi sâu, rừng xưa.

Cách thời gian Lôi Vĩ lại lần nữa bỏ lại Cố Tiểu Quân đã là một ngày một đêm.

Nay đã là xẩm tối ngày thứ hai, Lôi Vĩ xuất hiện ở thôn nhỏ trong hẻm núi phía đông Thành Đô, cách 260 ki-lô-mét.

Khi đó Cố Tiểu Quân xuất hiện ở sơn trang của Kê Quan Sơn, lẻn tới trước mặt hắn nói, hắn đi tới đâu tên đó cũng bắt được, phản ứng của Lôi Vĩ là " Con mẹ nó, đùa cái gì chứ". Trong tích tắc hắn cho rằng cái di động làm lộ vị trí của mình, nếu không chỉ có khả năng là lái xe của mình, nhưng tên đó trên người có mấy vụ án, nếu như không có hắn che chở không biết ngồi tù bao năm rồi, chẳng có lý nào phản bội mình.

Nhưng bất kể có phải là đối phương hay không, tới lúc này Lôi Vĩ không tin ai nữa.

Khi đó hắn đẩy hai nữ nhân bên cạnh cho Cố Tiểu Quân, hai nữ nhân đó coi như còn biết khôn, tức thì quấn lấy tên kia, hơn nữa còn không mặc quần áo, thêm vào bảo an còn ngăn cản. Lôi Vĩ chạy khỏi sơn trang lần này hắn không mang theo ai cả, tự mình lái xe rời đi.

Men theo con đường thôn, đi vào trong núi sâu, đối với người ngoài mà nói tới đây không biết đường nào mà lần, nhưng Lôi Vĩ thì rất quen thuộc. Mấy năm qua hắn khai thác khoáng sản ở đây, những ngọn núi mà người khác cho là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi thì trong mắt loại người như hắn, đó là núi vàng núi bạc.

Sau đó hắn tới một cái thôn mà chỉ hắn mới biết, cái thôn này gần như bỏ hoang rồi, ở nơi này toàn là người già kéo dài chút hơi tàn, gọi là thôn Vi Cát. Trước kia trà mã cổ đạo đi vòng qua ngọn núi bên ngoài, nếu vào sâu trong khe núi thêm một chút là cảnh tượng yên bình bao năm gió dập mưa vùi không tới, chứ không phải cảnh tiêu điều như bây giờ.

Mỗi khi Lôi Vĩ tới ít nhiều cho người già cô quả trong thôn ít gạo, thuốc men và đồ sinh hoạt. Người già trong thôn đều biết hắn là người tốt, thường làm việc thiện, cảm tạ ơn đức của hắn, lại chửi những kẻ giải tỏa trước kia, nói là dưới thôn bọn họ có mỏ, cưỡng ép trưng dụng đất đẩy bọn họ ra khỏi thôn, làm nhà cửa ly tán. Người trẻ tuổi chống lại những kẻ giải tỏa bị đánh cho thương tật, số còn lại bị đuổi đi, lòng nguội lạnh không muốn quay về. Chỉ còn những người già không ai để ý phải tới cái thôn Vi Cát giao thông bất tiện chờ chết.

Thấy Lôi Vĩ tới, những người già ở đây đều thân thiết gọi Tiểu Lôi, trong suy nghĩ của họ, bao năm qua nếu không có Tiểu Lôi cung cấp nhu yếu phẩm, e là mình đã chôn dưới đất từ đời tám hoánh nào rồi.

Lôi Vĩ an ủi những người già một phen, sau đó ra ngoài, mở nắp di động, lấy ra cái sim mới cắm vào, bật di động lên gọi điện.

Hắn cần phải biết thế cục hiện giờ thế nào rồi.

Không lâu sau điện thoại thông, ở đầu bên kia là giọng một người trung niên.

Lôi Vĩ nói: “ Tôi đây, cảnh sát leo lên đầu lên cổ tới cả công ty tôi rồi, hiện còn truy đuổi tôi, tình hình bây giờ thế nào? Ai muốn xử tôi mà anh không dẹp nổi?”

Giọng nam bên kia chậm rãi như trần thuật: “ Anh đừng gấp, chuyện này đột nhiên bộc phát, ở dưới thúc đẩy, một tên ngốc không biết nông sâu là Trình Bân phát động, làm tôi cũng rất bị động, đang tích cực kiếm cách giải quyết đây.”

Lôi Vĩ áp giọng xuống: “ Tôi được tin Vương Quang Hoa đã bị bắt rồi, nếu mà ...”

Nam trung niên kia bình thản cắt lời: “ Giờ vấn đề là anh kìa, chỉ cần anh không bị bắt thì mọi chuyện còn đường lo liệu. Vương Quang Hoa đúng là bị bắt rồi, hiện ở trong tay bọn chúng, nhưng sớm muộn gì chúng cũng phải bàn giao ra thôi. Không phải lo, khi đó thì không cần biết hắn khai ra gì, cứ nói bị tra tấn bức cung là lật lại được. Thêm nữa tôi nghe nói, sức khỏe Vương Quang Hoa không tốt lắm, mà trại tạm gian điều kiện không tốt, thêm vào hắn sợ tội .... Chuyện gì cũng khó nói được, phải không? “

Lôi Vĩ mỉm cười: “ Vậy bây giờ?”

“ Chỉ cần anh không bị bắt, đồng thời xử lý vài chuyện rơi rớt lại là xong, tôi có cách. Phải biết rằng kinh tế dân doanh thúc đẩy tự do và quyền tài sản, xúc tiến kinh tế và xã hội, bất kỳ những kẻ nào nhóm ngó tài sản doanh nghiệp dùng cách vu cáo hãm hại, là chà đạp và phá hoại sự phát triển của quốc gia pháp trị. “ Nam trung niên đủng đỉnh nói: “ Trong quá trình này có kẻ dã man lạm quyền, đả kích báo thù, nhất định phải thanh trừng, trong đội ngũ xuất hiện người như thế, làm người ta đau lòng.”

Điện thoại cúp rồi.

Lôi Vĩ bật cười, sau đó hắn lại rút sim ra, thay cái mới, gọi một cuộc điện thoại khác.

Vương Lập Cương vừa tới văn phòng thì di động đổ chuông, hắn vừa xem số một cái liền nhanh chóng bắt máy, mặt xuất hiện nụ cười: “ Lôi ca, chỉ cần qua được chuyện này thì về sau mọi thứ êm xuôi thôi. Anh yên tâm, tôi có vài mối quan hệ bên trên, họ có thể gây sức ép.”

Lôi Vĩ nói: “ Giờ anh xử lý sổ sách liên quan đi, tiền không là gì cả, đừng tiếc, sớm muộn gì chúng ta cũng lấy lại cả trăm lần, nên xử lý được thì xử lý, tốt nhất đừng để lại chút dấu vết nào.”

“ Kế vườn không nhà trống này hay lắm, chẳng những phải làm, còn làm cho đối phương hối hận.”

“ Còn nữa, tra cho tôi, Trình Bân là ai, lai lịch thế nào?”

“ Tôi đã tra rồi, tên Trình Bân này là phó cục trưởng thường vụ cục công an Sơn Hải, anh ngẫm ra cái gì không? “ Vương Lập Cương nhỏ giọng nói:

“ Thành phố Sơn Hải, họ Trình à? “ Lôi Vĩ gằn giọng: “ Do Trình Phi Dương giật dây sao?”

Vương Lập Cương trầm mặc: “ Lôi ca, cách thức có vẻ không giống, chúng ta đánh với Phục Long mấy trận rồi, không chỉ ở Thành Đô, mà khi chúng vừa có dấu hiệu trỗi dậy, kỳ thực tôi đã ngăn chặn. Trình Phi Dương cũng có chút thủ đoạn đấy, nhưng chơi kiểu này không giống hắn cho lắm. Nếu như tên Trình Bân này liên quan tới hắn sâu như thế, vậy khi chúng ta ở Sơn Hải đã va chạm với thế lực này rồi, nhưng thực tế cả khi người của hắn bị chúng ta tố cáo bị bắt, cũng không thấy thế lực này ra mặt.”

Lôi Vĩ ngẫm nghĩ: “ Đúng là vậy thật, khi Đại Đông bị bắt, hắn cũng không dùng tới thế lực này truy cứu. Chúng ta chắc chắn bỏ qua chuyện gì rồi.”

“ Rốt cuộc là bỏ qua cái gì ... Thôi, tiếp tục tra đi, tra được nói với tôi, vì tôi muốn đích thân nhìn vào mắt hắn, để cho hắn chết nhắm mắt.”

Vừa mới cúp điện thoại di động thì điện thoại công ty lại reo, vì có chức năng hiện thị số, Vương Lập Cương nhấc máy lên đã nói: “ Sao rồi, chuyện tôi ủy thác anh làm đã có tin tức tốt rồi chứ?”

Đầu kia điện thoại hỏi ngay: “ Vương Lập Cương, anh đang ở một mình chứ?”

“ Anh cứ trực tiếp nói đi, chỉ có mình tôi thôi.”

“ Tôi đã tới tìm người thân bên cục công an Sơn Hải, ở tuyến đầu, có biết ít chuyện mật, tên Trình Bân này không đơn giản đâu.”

“ Sao thế? “ Vương Lập Cương nhíu mày, câu này chẳng bao giờ mở màn cho cái gì tốt đẹp:

“ Năm ngoái vụ bắt cóc giết người liên hoàn do đám Lưu Chí Quốc cầm đầu sa lưới ở Sơn Hải, hắn cũng là một trong số cảnh sát tham gia phá án. Hắn tiết lộ, mặc dù công lao tính cho Trình Bân, nhưng thực tế người tham dự vụ án đều biết, vụ án này phá được, thậm chí là con tin được cứu ra là nhờ đứa cháu của Trình Bân.”

“ Ồ, sao lại thế?”

Bên kia nói thật nhỏ: “ Do bảo vệ thiếu niên đó, cho nên tin tức này không công khai, thân thích của tôi kể, thiếu niên đó mới là người phát hiện đám Lưu Chí Quốc trước tiên, sau đó lần theo vết xe, báo về cho chú mình, đột kích thành công.”

Vương Lập Cương nắm chặt điện thoại, cơ thịt trên mặt dần cứng lại, hắn có dự cảm, đây chính là thứ bỏ sót, nên không nói gì, lắng nghe thật kỹ.

“ Tên đứa cháu đó là ...”

Rầm!

Cửa phòng đi người ta đẩy mạnh ra, một cao tầng nữ gần đây ngả về phía hắn kinh hoàng nói: “ Tổng giám đốc Vương, cảnh sát tới, nói có chuyện muốn anh phối hợp điều tra.”

Qua cánh cửa mở rộng, Vương Lập Cương nhìn thấy cảnh sát đi qua ngã rẽ hành lang, cùng với nhân viên công tác hoảng loạn, bọn họ đang đi về phía phòng hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận