Trùng Nhiên

Chương 211: Hỏi lắm thế.

Hai bên kì kèo mặc cả mãi cuối cùng phía Hồng Tinh cũng chấp nhận cái giá 9.5 đồng một bộ Tam Quốc Sát. Biết làm sao được, tuy kiếm hơi ít nhưng còn hơn ngồi không, vì xí nghiệp nhà nước mà, ngồi chơi vẫn phải trả lương, thôi thì nhận vậy, chứ nghĩ Tết nhất rồi không có việc, ông ta ăn Tết chả yên.

Song họ cũng đưa ra điều kiện phải thanh toán trước 1 phần 3.

Khoản tiền này so với chi phí in ấn chỉ một thành là rất cao rồi.

1 phần 3 tức là 2 vạn 8500 đồng, trong tay Trình Nhiên bây giờ có hơn 4 vạn, cho nên trả được, cũng là người sống đơn vị từng gặp khó khăn, nên y thông cảm cho giám đốc Phó, sảng khoái đồng ý.

Ký hợp đồng diễn ra rất thuận lợi, khi Trình Nhiên và Tần Tây Trăn ra ngoài xưởng in nhìn nhau, chung một cảm giác, đó là vừa đi vào bước ngoặt lớn của cuộc đời.

Bọn họ sẽ phải thanh toán một khoản tiền tới hơn 7 vạn nữa, số tiền rất lớn với cả hai vào lúc này.

Một học sinh mà tời giờ vẫn coi học là nhiệm vụ chính, một giáo viên vừa mới nghỉ việc, nếu như sản phẩm không tiêu thụ được, hoặc tiền thu hồi không kịp chu kỳ, vậy là vấn đề lớn.

Tần Tây Trăn nói nhẹ như thở: “ Học trưởng của tôi ở Báo vi tính trả lời, ý tưởng mở chuyên mục board game đã được tổng biên tập chấp nhận cho thử rồi, chúng ta cần gửi cho họ ít bản mẫu, để nội bộ họ nghiên cứu thảo luận.”

Đương nhiên người ta không làm miễn phí, Tần Tây Trăn phải lên Thành Đô một chuyến, cùng vị học trưởng kia ăn bữa cơm, bỏ ra 2000 "phí hoạt động".

Hiệu quả rõ ràng, nếu thông qua Báo vi tính làm tuyên truyền và đại lý, kênh tiêu thụ của họ sẽ từ làm ăn nhỏ nhặt ở Thành Đô, Sơn Hải mở rộng ra toàn quốc.

Trình Nhiên không khỏi kích động: “ Kỳ thực dựa vào mô hình này của chúng ta, có thể bắt tay với toàn bộ tạp chí tương quan, những tạp chí đó có thể làm kênh tiêu thụ của chúng ta, đem so mấy cửa hiệu văn phòng phẩm ở cổng trường thì hiệu quả hơn nhiều, chi phí có thể cao hơn, nhưng nếu có thể tạo nên mạng lưới, lập nên IP ...

Tần Tây Trăn cắt ngang: “ IP là gì ... Nói tiếng người đi.”

Trình Nhiên lảo đảo, cô gái này thoát thân phận giáo viên cũng nhanh quá đi: “ Có thể hiểu là tri thức bản quyền có giá trị tiềm năng.”

Tần Tây Trăn nghĩ một lúc rồi tán đồng: “ Chủ ý tốt đấy, cái chính là chúng ta có mô thức này để mở rộng ... Tôi biết một số tạp trí tặng kèm đĩa CD hay thẻ giảm giá gì đó. Nhưng cậu phải nghĩ kỹ, một khi làm như vậy, liệu có xuất hiện rất nhiều người học theo không?”

“ Chuyện đó khó mà tránh, hơn nữa tất nhiên là không cách nào đấu lại được với hàng nhái giá rẻ ... Chuyện kinh doanh sẽ lên tới thời kỳ đỉnh cao rồi đi xuống, đến lúc đó mọi người cũng đã có nhận thức về sản phẩm chúng ta, đưa ra sản phẩm mới sẽ thuận lợi hơn.” Trình Nhiên có nhận thức tỉnh táo, y không định dựa vào mỗi bộ Tam Quốc Sát mà kiếm tới già:

Nghe vậy Tần Tây Trăn cũng trầm tư, trên con đường từ xưởng in đi ra, bên cạnh có không ít hiệu giải khát, cô nhìn Trình Nhiên thật sâu: “ Rõ ràng sự nghiệp của chúng ta vừa mới khởi đầu, vậy mà em đã nói tới lúc diệt vong, làm tôi đang vui thì cụt hứng, lại thêm phải tiêu khoản tiền lớn như vậy, đau lòng chết thôi, mời tôi ăn đá bào an ủi tâm linh đi!”

“ ...? “ Trình Nhiên cảm giác mình vừa bị đoản mạch: “ Cái mà cô gọi là ‘tiêu một khoản tiền lớn’ là tiền của em đấy, liên quan gì tới cô mà đau lòng?”

“ Đương nhiên đau lòng chứ, chúng ta là cộng sự mà, của em cũng là của tôi. “ Tần Tây Trăn nói tới đó mới nhận ra câu này có hàm ý khác, mặt hơi đỏ lên, vội vàng bổ xung: “ Nhưng mà của tôi không phải của em đâu nhé!”

Trình Nhiên nói gì được nữa đây, đứng trước quán giải khát làm động tác mời màu mè, Tần Tây Trăn cười khúc khích.

Tần Tây Trăn không phải vô tình dừng lại đâu. Cái quán này rất nổi tiếng quanh đây, trang trí rất đẹp, tường vẽ bích họa, đặt thêm ít cây cối, cảm giác như rừng rậm vậy, bên trong có ít khách rồi, nhìn Tần Tây Trăn đi vào liền có anh chàng không rời mắt đi được.

Trình Nhiên dong dỏng cao, đường nét thanh tú, nếu ở riêng một mình cũng thu hút vài cô gái đấy, nhưng mà ở bên cạnh cô gái như Tần Tây Trăn thì bao hào quang bị đoạt hết rồi. Vóc dáng tốt này, dung mạo tốt này, khí chất nữa chứ, đôi mắt nai sáng linh động vô cùng ngây thơ, Trình Nhiên kết hợp với tính cách cô thì không khác gì chuột hamster, nhưng với người khác chắc chắn là đôi mắt biết chuốc canh mê hồn.

Tần Tây Trăn gọi hai bát đá bào vị dâu, ngồi xuống chiếc bàn nhỏ dành cho hai người. Mặt trời mùa đông chênh chếch chiếu qua cửa sổ bên cạnh, khung cảnh u tĩnh, giai nhân như họa, đó là cảnh tượng khiến người ta nghĩ tới sự mỹ hảo của cuộc đời.

“ Chúng ta đã gửi bản mẫu cho họ, liệu họ có tự in lậu không?” Tần Tây Trăn vừa nói vừa tháo búi tóc, vừa cởi giày cao gót ra. Bình thường cô không đi giày cao gót, thứ này gây tổn hại tới chân, cho nên cô không quen lắm, nên phải rất cẩn thận, lúc nào cũng chú ý. Bàn bạc tới giám đốc Phó tốn không ít miệng lưỡi, nên giờ mệt rồi, vừa ngồi xuống thở hắt ra một hơi có vẻ nhẹ nhõm lắm, đồng thời múc cả thìa đá bào lớn cho vào mồm:

Mái tóc mềm mại bới cao của Tần Tây Trăn giờ đã buông lơi, mái tóc ấy mềm mại suôn dài phủ lên gương mặt trái xoan khiến vẻ ngoài càng thêm kiều diễm, nhưng khuôn mặt mệt mỏi ấy khiến người nhìn thấy xót xa.

Trình Nhiên nhìn cảnh này động lòng trắc ẩn, nhưng mà trong tích tắc thôi. Cô giáo Tần có bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi đâu, vừa thấy khô cổ là lập tức muốn y mời khách, cho cái khăn quàng cổ thu phí 50 đồng. Không khỏi nghĩ tới hồi tổ chức ban nhạc, cô gái này mua đồ uống cho ban nhạc, nhưng bản thân không bao giờ uống, khi đó y còn suy đoán là cô muốn giữ dáng, sợ béo. Nhưng sao cứ khi mình mời khách thì không thèm quan tâm tới vóc dáng nữa.

Cho nên cái loại hàng này không phải chỉ là chuột hamster, còn có nhân cách phân liệt, chẳng biết có phải chòm Song Tử không?

“ Đương nhiên chúng ta không thể gửi gắm loại chuyện này vào đạo đức nghề nghiệp của họ, nếu như phía xưởng in gian lận, chúng ta khó mà giám sát được.”

Chuyện này đến chục năm sau cũng không cách nào giải quyết rốt ráo, xưởng nhỏ có trò xưởng nhỏ, xưởng lớn có thủ đoạn xưởng lớn. Xưởng càng lớn họ làm càng kín, thực ra chẳng phải là hàng nhái, họ in chính bản hẳn hoi chỉ là số lượng nhiều hơn so với bên đặt in, phần thừa ra đó thông qua kênh tiêu thụ hàng lậu để bán, nhiều cuốn sách nhái mà y như chính bản là từ đó mà ra.

Hoàn cảnh trong nước là vậy đấy, chuyện bảo hộ bản quyền vô cùng khó khăn.

“ Nhưng lợi thế là chúng ta không in sách vở thông thường, mà đây là trò chơi còn rất mới, kênh tiêu thụ của chúng ta không phải hiệu sách, mà là hiệu văn phòng phẩm, tạp hóa, thậm chí sạp báo, hoặc bán kèm báo. Xương in có ngốc đâu, họ mà in nhiều hơn thì phải nghĩ cách tiêu thụ, mức độ phổ biến của Tam Quốc Sát giờ còn chưa lớn, hiệu sách truyền thống chưa tiếp nhận cái này, chẳng lẽ họ tự bày quán bên đường mà bán.”

Tần Tây Trăn vỗ tay khe khẽ: “ Thật thông minh.”

Trịnh Nhiên khựng lại, sao mà cô ấy khen người cũng cảm giác sai sai thế nhỉ?

Tần Tây Trăn đưa tay xoa xoa đầu Trình Nhiên: “ Sao được khen mà mặt ngắn ra thế?”

Đám người trong quán đỏ mắt tập thể, các người thôi đi, còn tiếp tục chúng tôi thả chó đấy.

Giống như giải quyết được chuyện lớn, Tần Tây Trăn vui vẻ lắm, một tiền cảnh tươi đẹp đang mở ra trước mắt cô vậy, ngâm nga xúc thìa đá bào lớn cho vào mồm, bỗng nhiên lại trầm tư rồi buông tiếng thở dài.

Lát sau Tần Tây Trăn ngước mắt lên: “ Tôi đã thở dài rồi, vì sao em không hỏi vì sao, vì sao không quan tâm tới tôi?”

“ Em ... “ Trình Nhiên có cảm giác bị đá bay trúng đầu:

Thôi đành vậy.

“ Vì sao cô kiếm được tiền lại không vui. “ Trình Nhiên hình như nhớ ra gì đó, y đúng là có điều muốn hỏi: “ Cô nói là cô muốn gom một khoản tiền lớn ... Để làm gì?”

Tần Tây Trăn lườm Trình Nhiên: “ Phiền phức, hỏi lắm thế!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận