Trùng Nhiên

Chương 495: Phải chăng là quá ích kỷ.

Những lời này của Tôn Huy khả năng với học sinh bình thường nghe vào tai sẽ chẳng hiểu gì, thậm chí còn nghĩ, có phải thầy nghĩ quá nhiều rồi không?

Còn Trình Nhiên hiểu ý Tôn Huy, ở góc độ của ông, có lẽ đã thấy đủ nhiều rồi, vì thế đưa ra lời cảnh báo chân thành vì không muốn Trình Nhiên đi vào vết xe đổ đó.

Chúng sinh nghìn nghịt, ra sức tranh nhau bơi về phía trước, người trẻ tuổi thường thấy tương lai có vô hạn khả năng, cho rằng mình có thể làm được tất cả, nào biết rằng ngay cả nỗ lực duy trì sinh hoạt, nhiều lúc chẳng phải dễ dàng gì.

Không cần biết là do Tôn Huy nhận ra y và Khương Hồng Thược ở trường đã thân thiết hơi quá mức, hay là vì có ai đó tác động ở phía sau, Trình Nhiên đều tin ông nói những lời này của Tôn Huy đều có thiện chí.

Thế nên Trình Nhiên nhận phần tình nghĩa này của Tôn Huy, hít sâu một hơi nghiêm túc nói: “ Thầy nói đúng ạ, nhưng em thấy tương lai chưa xác định mới càng thú vị, cuộc sống không nên bị an bài, mà là nên bước đi thật chắc chắn tạo ra.”

“ Chỉ cần em nhớ lời thầy nói là được rồi ... “ Tôn Huy cười xua tay, có lẽ không muốn bầy không khí quá nặng nề, lại có chút cổ vũ: “ Em còn kém xa lắm, không mau phấn chấn đuổi theo.”

“ Nhất định rồi ạ.”

Đợi Trình Nhiên xác nhận không có việc gì khác mới dần thu lại nụ cười, nhìn biểu hiện của thiếu niên này vừa rồi, Tôn Huy biết y sẽ không chấp nhận số mệnh, ông cũng không muốn làm người ta mất hứng, cho nên mới phối hợp mà cổ vũ một câu.

Điều cần nói đã nói rồi, là người làm thầy, ông cũng chỉ có thể dẫn dắt vậy thôi.

Nhìn ra ngoài hành lang nơi từng chứa đựng thanh xuân vô số gương mặt trẻ trung tươi cười, khẽ thở dài không thành tiếng.

Văn phòng giáo viên này là nơi làm việc chung của đại bộ phận giáo viên dạy mười ba lớp của năm thứ hai, văn phòng rất rộng, có hai cánh cửa trước sau để ra vào, bàn làm việc của Tôn Huy ở khoảng giữa phòng, sát với tường, rời cửa trước là hành lang nối với cầu thang, đi lên lầu một cái là lớp số 5 của bọn họ.

Trình Nhiên bị gọi đi khi đang học tiết thể dục, cho nên lúc rời phòng không đi ra từ cửa trước, mà đi cửa sau, theo hành lang xuống thang ra thao trường, kết quả khi đi xuống nghe thấy cầu thang tầng trên có tiếng bước chân vừa chạy lên.

Các lớp khác giờ này đều đang đi học cơ mà, có điều không tránh khỏi có học sinh không vào lớp lang thang bên ngoài, hoặc có việc gì đó như y, nên Trình Nhiên không nghĩ nhiều, đi thẳng xuống.

Khi tiếng bước chân của Trình Nhiên nhỏ dần biến mất, chủ nhân của tiếng bước chân kia mới len lén thò đầu nhìn, không ngờ lại chính là Khương Hồng Thược.

Cô dựa lưng vào tường, bầu ngực thiếu nữ phát triển rất tốt, dù dưới lớp đồng phục cũng hơi gồ lên thành ngọn đồi uốn lượn, chỉ là lúc này cặp mắt như sao ấy lại ngân ngấn nước, vẻ nhu mì đáng thương đó khiến bất kỳ người đối diện phải xót xa.

Trước tiết thể dục, Tôn Huy đột nhiên gọi Trình Nhiên tới văn phòng, có thể do linh tính, có thể do sự nhạy cảm thiếu nữ mới biết yêu, mấy cô bạn hẹn cô cùng ra thao trường đi tới cửa tìm mãi không thấy cô, còn cô vừa rồi đứng ở bên ngoài áp sát tường nghe cuộc nói chuyện bên trong.

Đến khi Trình Nhiên ra cô mới hoảng loạn chạy lên lầu né tránh.

Cô luôn thể hiện ra ngoài chững chạc trường thành vượt xa đám bạn bè cùng trang lứa, kỳ thực chỉ là bề ngoài, vị trí của cô cần thể hiện ra như thế, chứ một thiếu nữ mười mấy chững chạc tới đâu được, cô cũng căng thẳng, hoang mang, cũng sợ hại lo được lo mất, không biết điều mình làm là đúng hay sai.

Ví dụ như lúc này đây.

Khương Hồng Thược không biết phải diễn tả tâm tình của mình ra sao, cô cảm động với câu trả lời của Trình Nhiên, nhưng càng vì lời nói của Tôn Huy khiến lồng ngực đè lên tảng đá lớn.

Đó chính là điều cô luôn sợ nhất, cô sợ chuyện phức tạp trong gia tộc mình sẽ làm ảnh hưởng tới cuộc sống của Trình Nhiên. Cô không chấp nhận an bài của gia tộc, càng dồn ép, cô sẽ phản ứng lại càng mạnh, nhưng cô không thể để làm hại tới Trình Nhiên, những lời nói của Tôn Huy chẳng phải là thuyết giáo trống rỗng, bên cạnh cô đã có ví dụ không thể thực tế hơn.

Với cô, Trình Nhiên giống như ánh lửa trong đêm cô đơn giá lạnh, mang tới trái tim cô chút niềm vui, an ủi và ấm áp.

Thế nhưng, có phải vì mình quá tham lam hưởng thụ chút an ủi đó mà trở nên ích kỷ không?

Mình giữ chặt cậu ấy, biết đâu không phải là điều tốt nhất cho cậu ấy.

Vừa vào nửa sau học kỳ hai, chương trình học các môn rõ ràng gấp gáp hơn, một số nội dung học cũng tăng tốc, nghe nói có lớp đã học xong chương trình học của môn nào đó, đây chính là đặc điểm của phong cách dạy học ở Thập Trung, các giáo viên tận tình thi triển quyền cước ở mảnh ruộng thí nghiệm này.

Thế nên cho dù không khí học tập có thoải mái đến đâu, chính vị sự tự do này vô hình trung đẩy mạnh sự ganh đua giữa các lớp, ở cái tuổi hiếu thắng thích thể hiện này, làm gì có lớp nào chịu thua kém chứ?

Do sự bận rộn này quan hệ giữa Trình Nhiên và Khương Hồng Thược bắt đầu có dấu hiệu nguội lạnh.

Mặc dù ở trường học, hai người ngẩng đầu cúi đầu đều giống thấy nhau, Khương Hồng Thược đối xử với Trình Nhiên không khác gì, thường mỉm cười với y, nhưng ở trường học cô rất bận rộn, khi lên lớp thì chuyên tâm học tập, hết giờ học hoặc tranh thủ làm bài tập, hoặc là bị hoạt động của câu lạc bộ và hội học sinh chiếm hết.

Chỉ đến khi buổi tối về nhà, hai người mới giao lưu thông qua tin nhắn và CQ, thường tin nhắn của Khương Hồng Thược là " Làm bài tập xem sách trước, lát đi ngủ trò chuyện."

Giờ giấc nghỉ ngơi của Khương Hồng Thược thường rất chính xác, tầm 11 giờ cô lại nhắn :" Vừa mới tắm xong .... Mình đi ngủ đây, chúc ngủ ngon."

Cho dù Trình Nhiên muốn cùng cô tán gẫu nhiều hơn cũng không đành lòng làm phiền cô, với cường độ hoạt động của cô, nếu không có giấc ngủ đầy đủ, khó mà duy trì được.

Là học sinh đứng đầu cả khối, áp lực của Khương Hồng Thược không hề nhỏ, duy trì được nó cũng chẳng hề dễ dàng, thiên phú lẫn nỗ lực đều không thể thiếu, cứ nhìn vào sự hi sinh của Khương Hồng Thược là thấy rồi.

Mang theo tâm lý bảo vệ, Trình Nhiên cũng cố gắng kiềm chế bản thân, không để ảnh hưởng tới Khương Hồng Thược, không muốn chiếm dụng thời gian của cô.

Trình Nhiên nhìn vào nỗ lực của cô, tự nhận mình không thể làm được điều ấy.

Tới cuối tuần, Trình Nhiên vẫn hẹn Khương Hồng Thược đi dạo công viên, hoặc đến quán cà phê cũ để làm bài, chẳng có ý đồ gì, chỉ muốn cô được thả lỏng và thay đổi không khí thôi, dù sao nha đầu đó quá vất vả rồi, y nhìn mà thương, nên tâm tư xấu xa gì cũng phải nén xuống.

Nhưng cuối cùng Khương Hồng Thược không tới, cô trả lời là ở nhà có việc.

Trình Nhiên một mình ở quán cà phê làm bài, cũng nhớ tới kỳ nghỉ hai người cùng nhau ở quán cà phê chằng chịt dây leo này.

Khi đó y có thể ngửi thấy mùi thơm của xà phòng và dầu gội từ thân thể cô gái gần mình trong gang tấc, mỗi khi dừng bút ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đang chuyên tâm làm bài tập, còn có cả bờ môi hồng nhuận làm người ta ngứa ngáy.

Bây giờ chỉ có một mình Trình Nhiên ngồi đó, vừa làm xong bài tập số học, cầm cốc cà phê bên cạnh lên, trong mùi thơm ngào ngạt mang chút vị đắng.

Không nhìn thấy ở vỉa hè bên kia đường, dưới tàng cây si rợp bóng, sau hàng rào, Khương Hồng Thược đứng xa xa nhìn mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận