Trùng Nhiên

Chương 286: Gánh nặng của Trình Nhiên.

Hai mẹ con đi thăm hỏi thân thích hết một vòng, đợi ngày cuối cùng dư dả thời gian mới đến thăm Lương Hưng Bình. Ông là giáo viên cao trung của Từ Lan năm xưa ở Sơn Hải, bây giờ là hiệu trưởng học viện khoa kỹ Thành Đô. Nghe nói Trình Nhiên thi chuyển học vào Thập Trung thì ông vui lắm, khen không ngớt miệng, yêu thích trong mắt không cách nào che giấu được.

Đừng thấy ông là hiệu trưởng của trường đại học, nhưng mà học viện khoa kỹ chỉ là đại học hạng hai mà thôi, học sinh của Thập Trung với học viện mà nói là miếng bánh thơm phưng phức, dù là học sinh trung bình của Thập Trung bọn họ cũng nhiệt tình chào đón, thi đầu vào của Thập Trung còn làm tốt hơn thi đại học.

Lương Hưng Bình nhìn Trình Nhiên mà mắt sáng lên, nhiệt tình tới mức làm Trình Nhiên ngại, y biết mẹ mình cực kỳ tôn trọng người thầy cũ này, tình cảm thầy trò kéo dài tận sau này. Tình nghĩa năm xưa là vậy, giữ gìn cả một đời.

Về sau những tình cảm đơn thuần có thể chống lại thời gian như thế ngày càng ít.

Từ Lan mỗi lần gặp khó khăn trong cuộc sống đều viết thư hỏi ý Lương Hưng Bình, mà Lương Hương Bình đều trả lời bằng những lá thư dầy. Qua nhiều năm như vậy từ hôn nhân, sự nghiệp tới xử thế, dạy dỗ con cái, cả hai thầy trò đều trao đổi, hai thầy trò vì cách trở địa lý, tuy chẳng mấy khi gặp nhau, tình cảm rất gắn bó.

Lương Hưng Bình mặt mày phương phi hồng hào, thấp người mà chắc, kể chuyện năm xưa tới chỗ hưng phấn vỗ bàn liên hồi, mặt mày hớn hở, chẳng có phong thái của hiệu trưởng gì cả: “ Thầy năm xưa đã nói với em thế nào nhỉ, phải kiên nhẫn, em là đứa nóng tính, rất không hay ... Thầy nói có sai không nào, Trình Nhiên là đứa trưởng thành muộn, không phải lo đâu, một khi trưởng thành một cái là bộc phát, tiềm lực của nó lớn lắm. Ha ha ha, kỳ thực khi đó thầy viết thư cho em cũng hơi chột dạ đấy. Giờ thầy nói thật, đứa bé như Trình Nhiên thì lớn lên chỉ có hai khả năng, sau này có thành tựu lớn, hoặc là hỏng hẳn ... Chẳng lẽ thầy lại nói với em vế sau à, với cái tính của em càng sốt ruột, chẳng giải quyết được gì.”

“ Trình Nhiên này, lúc đó mẹ cháu gửi thư cho bác là chừng 2 năm trước, cháu chuẩn bị lên năm thứ ba, mà cứ mỗi lần nhắc tới thành tích của cháu là không ngẩng đầu lên nổi, sợ nhất là cháu không lên nổi cao trung. Thậm chí nghĩ quẩn, lỡ cháu thi mãi không xong sẽ bỏ học, xin bác lo cho một suất vào trường trung cấp nghề, thì bác vốn chuẩn bị rồi đấy ... Ha ha ha, giờ tốt rồi, bác nói một câu thành tiên tri luôn, mẹ cháu không phải lo nữa.”

“ Sao, đề thi chuyển trường của Thập Trung biến thái lắm hả? Có nắm chắc không?”

Trình Nhiên đoán sao mẹ lại hợp tính Lương Hưng Bình, hai người giống tính nhau, vui buồn đều lộ hết ra ngoài, chỉ khác lịch duyệt nhân sinh: “ Cháu không biết ạ, chỉ muốn thử xem thế nào.”

“ Có thể khiêm tốn nhưng đừng tự ti, bác đợi tin tức tốt của cháu. “ Lương Hưng Bình vỗ vai Trình Nhiên chan chát làm y chỉ biết cười méo miệng:

Trưa hôm đó hai mẹ con ở lại ăn bữa cơm trưa với cả nhà Lương Hưng Bình, đến chiều mới quyến luyến tạm biệt, Lương Hưng Bình tự mình đi tiễn, nói là chỉ tiễn ra sân thôi, rốt cuộc là tiễn tới tận khi lên xe.

Lên xe rồi nhìn qua cửa sổ, hai mẹ con vẫn nhìn thấy Lương Hưng Bình đứng trên trạm xe nhìn theo. Ông mặc cái quần tây chất vải không tốt, cái sơ mi kẻ, Từ Lan cay cay khóe mắt, mười mấy năm rồi thầy giáo cô vẫn chỉ ăn mặc đơn giản như thế, chỉ khác là mái tóc đen dầy từng thời trẻ trung nay đã hoa râm và thưa đi nhiều.

Trình Nhiên nhớ lần cuối cùng hai mẹ con y đi thăm Lương Hưng Bình sẽ là mười năm sau, khi đó ông trên giường phẫu thuật ung thư thực quản, ông vẫn còn cùng mẹ y nói chuyện cuộc sống, đề xuất kiến nghị bằng lịch duyệt cuộc đời của mình, người thầy đó như cả đời ở đó chỉ để che chở học sinh của mình.

Khi đó Lương Hưng Bình không thể ăn được nữa rồi, người chỉ còn da bọc xương, nhưng tinh thần vẫn còn tốt lắm.

Sau đó nữa Trình Nhiên nghe nói ông quay về Sơn Hải, rồi chết ở đó, một con người cả đời như cái cây lớn vì học sinh che mưa che nắng ấy vì không thể ăn uống mà suy nhược chết đói trong thống khổ dày vò.

Nhiều người không thể hiểu được từ "nhân sinh vô thường", còn Trình Nhiên thậm chí còn phải mang cái gánh nặng đó mà đi về phía trước.

Đó là chuyện y chẳng thể thay đổi.

Mấy ngày qua mẹ con họ vẫn ở tạm tại khách sạn Minh Châu, khi từ nhà Lương Hưng Bình quay về thì vẫn còn sớm, Trình Nhiên bảo mẹ ra ngoài đi dạo, ngắm nhìn cái thành phố trước mắt đem so sánh với thay đổi kinh người sau này.

Đi đạo trên con đường Văn Miếu phía trước Thập Trung mà trước kia gần như chỉ đi ngang qua, không khí thoang thoảng mùi hoa mộc hương, hàng cây ngô đồng dưới nắng chiều càng thêm cao lớn, Trình Nhiên một mình đứng ở bên đường như người lữ hành thời gian ngắm nhìn tất cả.

Thời gian trước mắt y như trôi qua xoèn xoẹt.

Dưới bóng cây ngô đồng, có thiếu niên dong dỏng cao, gương mặt tuấn lãng, đôi mắt đượm buồn xa xăm, cái bóng kéo dài trên mặt đường.

Rời khỏi sân bay, Khương Hồng Thược đeo kính râm, đi giày bốt ống cao sành điệu, tay xách nách mang ngồi lên ghế sau chiếc Passats nhà mình, đi theo đường cao tốc sân bay, quay về thành phố.

Lái xe là thư ký Tôn Vĩ, mẹ cô hôm nay bận dự họp nên ủy thác Tôn Vĩ đón cô về nhà.

Trên đường đi Tôn Vĩ quan tâm hỏi thăm sức khỏe của ông ngoại Khương Hồng Thược, cô đáp câu được câu chăng. Chỉ cần trò chuyện với cô bé này, Tôn Vĩ thấy rất thoải mái, con gái của ông chủ Lý là cô bé ngoan ngoãn nhất, lễ phép nhất, biết tôn trọng người khác nhất trong số con cái lãnh đạo, đã thế lại còn thông minh giỏi giang.

Đôi lúc Tôn Vĩ không khỏi cảm khái, Khương Hồng Thược sau này lớn lên sẽ cực kỳ giống mẹ mình, trở thành người phụ nữ bất phàm.

Hai người cứ thế nói chuyện, Khương Hồng Thược tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ có tâm sự. Tôn Vĩ nhìn qua gương chiếu hậu nhận ra, nên dần nói ít hơn, là thư ký biết nhìn mặt đoán ý, hắn giữ không khí trong xe ở mức vừa đủ không quấy nhiễu tới cô, vừa không tới mức quá im ắng mà thành ngượng ngập.

Hắn không biết Khương Hồng Thược vì sao đi thăm người thân về mà lại có tâm sự, mặc dù cô bé ấy chẳng biểu lộ ra, nhưng từ ánh mắt một mực nhìn qua cửa sổ, tư thế từ lúc lên xe tới giờ chưa từng thay đổi là hắn đoán ra được.

Đương nhiên Tôn Vĩ sẽ không lên tiếng thăm dò, hắn không vượt quá giới hạn dù chỉ nửa bước.

Có những chuyện không phải hắn có thể dò xét, cũng vì thân phận của hắn khá gần, cho nên hắn tự giữ khoảng cách với gia đình ông chủ của mình, không ai hi vọng người ngoài biết hết về nhà mình cả.

Xe rời đường vành đai số ba đi vào khu thành phố, gặp đúng giờ cao điểm, hơi tắc đường, Tôn Vĩ quay đầu lại hỏi: “ Chúng ta không đi đường chính nữa, đi qua đường Thư Viện men theo sông được không?”

“ Vâng ạ, chú Tôn cứ xem đi thế nào cho thuận tiện mà làm là được. “ Khương Hồng Thược mỉm cười:

Xe từ từ đi qua từng con đường, Tôn Vĩ không nóng lòng bấm còi inh ỏi như xe khác, chuyện này khá vô nghĩa, hắn là người Thành Đô, đường sá hết sức thông thạo, thi thoảng bỏ lối chính đi vào con đường nhỏ, men qua rừng cây xanh um như dẫn ra ngoại ô, lại tới cái cầu gỗ, Tôn Vĩ thuận miệng nói: “ Phía trước là Thập Trung rồi đấy.”

Ở ghế sau Khương Hồng Thược "vâng" một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận