Trùng Nhiên

Chương 719: Xin lỗi các em.

Đoàn trường không phê duyệt, cho nên Hội Thiên Hành cứ thế mà chết yểu.

Nói thật, Thạch Gia Huân mừng thầm trong lòng, dù sao đám sinh viên này không tổ chức hiệp hội nữa, đem tinh lực đó đặt vào học tập, hoặc là cùng lắm báo danh tham gia hiệp hội gì đó còn tốt hơn là tự lập hiệp hội.

Cũng chẳng phải vì hắn thấy cái hiệp hội của đám Trình Nhiên có vấn đề gì, mà đơn thuần cho rằng việc tổ chức hoạt động rồi quản lý câu lạc bộ là công việc tốn thời gian công sức, sinh viên bình thường thì kệ đi. Nhưng trong đó có Trình Nhiên, đó là báu vật đấy, không thể để y đi chệch hướng.

Nhưng mà sau đó chỉnh thể cả lớp ở trong trạng thái rất không tốt, sa sút, thất vọng, thiếu sinh khí. Thạch Gia Huân lo lắm, nghĩ cách phải an ủi chúng, tình trạng này kéo dài thì học tập đi xuống, tụt hậu sinh chán nản, nguy hại vô cùng. Trình Nhiên là nhân tố hạch tâm, là linh hồn của lớp này, không thể để tản mác mất, phải ổn định được Trình Nhiên, những đứa còn lại sẽ yên thôi.

Cho nên hôm đó hết tiết Triết học Mác Lênin, Thạch Gia Huân đi vào lớp, thấy một đám hơn chục đứa tụ tập vây quanh Trình Nhiên, năm bày đứa nữa nằm bò ra bàn gần đó, trông như đội quân thất trận.

“ Sao lại không thông qua chứ, chúng ta kế hoạch hoạt động tốt như vậy, hoàn thiện như vậy mà không cho, trong khi ngoài kia có bao nhiêu câu lạc bộ vớ vẩn.”

“ Bọn đoàn trường thần kinh à, vẫn biết cái đám đó chỉ ngồi không tốn chỗ, không ngờ chúng ăn hại thế này.”

“ Là Lão Cố đấy, cái thứ đó trừ bợ đít lãnh đạo thì còn được việc gì ...”

“ Này này, chú ý ngôn tử. “ Thạch Gia Huân đi vào nghe thấy vậy thì lên tiếng ngăn cản, sự việc ảnh hưởng lớn hơn cả lo ngại của hắn:

Thế nhưng đám sinh viên không vì thế mà ăn nói giữ gìn hơn, cả đám đang nóng hết ruột đây, đây là cái tuổi làm càn, không phải cái tuổi nín nhịn, lập tức có đứa ngồi thẳng dậy.

“ Bọn em nói gì sai ạ, kế hoạch viết rồi, chi tiết tỉ mỉ từ nhỏ tới lớn, trà không biết bao nhiêu tư liệu, còn sử dụng vài biện pháp quản lý hội nhóm nước ngoài ... Thỉnh giáo không biết bao người, các sư huynh sư tỷ đều nhiệt tình giúp đỡ, ngay cả hội sinh viên cũng giúp. Đám đoàn ủy bằng vào cái gì mà gửi đơn lại, giỏi gì ra đây đối chất xem?”

“Đúng thế, nếu không đồng ý thì nói ra nguyên nhân, chỗ nào chưa được thì bọn em còn sửa chữa, đằng này thầy biết họ nói gì không? Bọn họ có ý gì, đây là chế độ dân chủ hay độc tài.”

Một đám nhao nhao.

Thạch Gia Huân cố gắng dẫn dắt: “ Khả năng là mong các em đặt tâm tư vào việc học tập.”

“ Đây không phải là ứng dụng học tập sao? Hiệp hội thành lập, có thể quang minh chính đại mời các học trưởng thành đạt tới giảng giải, có thể truyền bá kiến thức cho mọi người, truyền đạt cho người khác, cũng là nâng cao xây chắc kiến thức của bản thân, chẳng lẽ không tính là học tập?” Lão Quách lập luận:

“ Nói thế cũng phải .. Ừm, thì ... “ Thạch Gia Huân ậm ừ, hắn có hơn đám sinh viên này mấy tuổi đâu:

Lão Quách đứng giữa lớp nói lớn:” Nhưng người ta nói, bọn em không thích hợp thành lập hiệp hội, nói có hiệp hội tương quan rồi, tránh lãng phí trùng lặp. Nói gì thế hả, chứng tỏ đám người đoàn trường chưa từng đọc kế hoạch bọn em nộp lên.”

Đại Duy mặt đỏ bừng bừng:” Chứ còn sao nữa, chắc chắn là đang ngồi trong phòng uống trà tán phét vớ vẩn, thấy tài liệu của chúng ta dày quá, cho nên chê phiền, không thèm đọc luôn đây mà, lạ gì cái đám đó.”

Xung quanh mỗi người một câu, làm Thạch Gia Huân khó xử, trước tiên là vì nhiệt tình tới bất ngờ này, thứ hai tài liệu của họ đúng là rất là chi tiết, không phải là nổi hứng bất chợt, mà là tâm huyết rồi.

Hắn vốn cứ nghĩ mình chỉ cần đối diện với Trình Nhiên thuyết phục được Trình Nhiên là đủ, ai ngờ thậm chí Trình Nhiên chưa nói câu nào, những người khác đã kích động như thế.

“ Chuyện này ... Nếu ngay cả kế hoạch mà cũng chưa xem thì đúng là chưa hợp tình hợp lý.” Thạch Gia Huân nói một câu coi như công tâm:

“ Đúng thế, thầy Thạch, thầy là giáo viên chỉ đạo của bọn em mà, thầy đi giao thiệp với phía đoàn trường đi, ít nhất bọn họ phải xem xét chứ, phải gọi bọn em lên nghe trình bày chứ.”

“ Đúng là thế ...”

Thạch Gia Huân giật cả mình, mình tới khuyên chúng mà, sao giờ tới lượt mình hùa với chúng bất mãn với đoàn trường rồi?

Vốn định chối từ, nhưng Vương Tân Bác cái thằng nhiệt tình chết tiệt đó nhảy ra bênh vực: “ Mọi người thôi đi, sao nhao nhao lên với thầy Thạch, không thấy thầy ấy cứ vài ba ngày tới hỏi chuyện của chúng ta à, lại còn tới nghe chúng ta thảo luận nữa, thầy Thạch là người ủng hộ nhiệt tình của chúng ta đấy, có vấn đề là của đoàn trường.”

Tới lượt Đại Duy đấm bàn: “ Chứ còn sao nữa, chúng ta không phải ngay từ đầu đã xác định là chuyện này rất khó khăn rồi sao, tất cả ngồi xuống đi đừng ồn ào nữa. Cứ nhìn khắp các giáo viên chỉ đạo đi, còn ai nhiệt tình như thầy Thạch không hả?”

Tiểu Duy cũng lên tiếng: “ Đại Duy nói đúng, nhìn chỉ đạo viên Lô Vĩ lớp số ba kìa, nói là kí túc xá sinh viên toàn mùi tất thối, vào như vào chuồng heo, bịt mũi bỏ đi không ngó ngàng. Làm gì được như thầy Thạch, thường xuyên tới kiểm tra nhắc nhở, đừng làm thầy Thạch khó chịu.”

Cả đám bình tĩnh ngồi xuống.

Trình Nhiên từ đầu tới cuối chưa nói một lời, nhưng hết sức hài lòng, nếu như chuyện này chỉ có một mình y đấu tranh, vậy thì hiệp hội có thành lập cũng không nhiều ý nghĩa, mọi người đã đồng lòng nhìn về một hướng, ngay cả không thể chính thức thành lập, y cũng có cách duy trì đội ngủ này.

Huống hồ, hiệp hội này y thành lập là cái chắc rồi, không ai ngăn cản được.

Cảm giác có bao người chung chí hướng, làm sao mà tốt thế?

Lão Thạch cũng có cảm giác tương tự, thậm thiếu chút nữa xúc động luôn: “ Thế này đi, để thầy đi nói chuyện với phía đoàn trường, thầy đã nhận lời làm giáo viên chỉ đạo của hiệp hội thì sao có thể đứng ngoài nhìn được, để thầy ra mặt.”

“ Thầy Thạch đúng là số một rồi.”

“ Thầy Thạch, thầy là cái này ... “ Có người giơ ngón cái lên, cả đám hú hét:

“ Được rồi, được rồi, học cho tốt đi, chuyện kia để thầy nghĩ cách. “ Thạch Gia Huân đưa tay áp cả đám ngồi xuống, ra khỏi lớp rồi, bị gió lạnh thổi cho bình tĩnh lại mới đấm đầu, sao mình bỗng nhiên đi hứa giúp bọn chúng chứ? Vốn là mình đang vui mừng vì bọn chúng không thể thành lập hiệp hội cơ mà? Thế mà nhìn chúng nó như thế, lại không đành lòng ...

Ài, thôi thì đã hứa rồi, huống hồ cảm giác không tệ.

Thạch Gia Huân từ lớp học tới thẳng đoàn trường, mang theo nhiệt huyết bừng bừng không thua thời sinh viên.

Không bao lâu sau đã đi ỉu xìu ra.

Rời văn phòng đoàn trường, tay Thạch Gia Huân vẫn cầm tài liệu của hiệp hội, đi được vài bước ngồi xuống bồn hoa, bên cạnh là đống là khô vun thành đống.

Hắn cảm thấy hơi uể oải.

Kỳ thực đoàn trường và những cao tầng hành chính của trường học khác nhau, công tác của đoàn trường rất sát sao với sinh viên, chứ không phải là cơ cấu quan liêu lạnh lùng như đám sinh viên nghĩ. Cho nên Thạch Gia Huân nghĩ rằng mình là giáo viên chỉ đạo lớp, tới nói chuyện chắc là có ích.

Thế nhưng buổi gặp mặt hôm nay đã để lộ một vấn đề luôn tồn tại, là vết thương có những chỉ đạo viên cơ sở bọn họ mà đa số không muốn bóc trần.

Bọn họ là chỉ đạo viên, đám sinh viên gọi bọn họ là thầy, nhưng bọn họ không được xếp ngang hàng với giáo viên giáo sư đứng lớp, cũng không có đãi ngộ của cán bộ hành chính. Mong muốn lớn nhất của một chỉ đạo viên là vươn lên trong số mấy trăm chỉ đạo viên trường, được nhận vào biên chế, nếu không mãi mãi tiền đồ chỉ dừng ở mức này thôi, không lên lương, không lên chức, không đãi ngộ.

Hắn đã quá nhiệt tình rồi, cũng đánh giá thấp chênh lệch thành kiến hai bên, dù Cố Chính Thanh chỉ là phó bí thư đoàn trường, chẳng có bất kỳ quan hệ quản lý trên dưới gì với hắn, nhưng mà người ta biên chế chính thức, người ta vẫn ở trên đầu hắn.

Vì thế khi Thạch Gia Huân nói giúp đám sinh viên của mình, người ta không nể mặt, còn vỗ bàn giáo dục luôn cả hắn, nói hắn đừng có khiến sinh viên của mình đi sai đường. Sinh viên năm thứ nhất thì nhiệm vụ là học tập làm quen với môi trường mời của đại học, chứ không phải là làm mấy việc vượt quá phận sự, còn hắn trách nhiệm là giám sát, nhắc nhở, không phải phụ họa với chúng.

Hắn bị mắng liền 10 phút.

Nhiệm vụ cũng không hoàn thành.

Lúc này đây hắn không phải lo sự kiện này ảnh hưởng tới tương lai tiền đồ mình ra sao, mà không biết phải nói với đám sinh viên nhiệt tình kia thế nào.

Xin lỗi.

Thầy Thạch không bản lĩnh như các em nghĩ rồi.

Thể diện của một chỉ đạo viên cũng chẳng hơn các em là bao.

Xin lỗi các em.
Bạn cần đăng nhập để bình luận