Trùng Nhiên

Chương 567: Còn chưa xong đâu.

Mọi người nhìn thấy Ngô Lập Vĩ nhận điện thoại, sắc mặt biến đối liền ba lần, sau đó lại nhìn Trình Nhiên với vẻ khó tin, lúc này toàn bộ người ở hiện trường không ai còn nghĩ thanh niên này hư trương thanh thế nữa.

Tối nay thật lắm chuyện người ta không thể ngờ.

Thấy ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía mình, Ngô Lập Vĩ vội che điện thoại, quay sang bên nói: “ Anh Điền, chuyện này tôi có thể giải thích …”

Điền Phong bên kia điện thoại vốn là người quan hệ không tệ với ông ta, nhưng lần này không dễ ăn nói như mọi khi, giọng có phần xa lạ: “ Chuyện thế này, giám đốc Ngô, anh cũng đừng gấp, hai bên chúng ta hợp tác là việc hết sức trọng đại, sao một câu nói mà quyết định được, anh đừng lo, đợi tổ điều tra nghiên cứu của chúng tôi hoàn thành báo cáo đã.”

“ Chúng ta vẫn luôn hợp tác tốt đẹp mà. “ Ngô Lập Vĩ vội nói, ông ta thừa biết một khi làm nghiêm túc, công ty của mình làm sao đạt chuẩn được:

“ Anh cũng biết đó, bên chúng tôi đang trong hoạt động chỉnh đốn, ông chủ lớn nói rồi, ai cản trở thì nộp đơn từ chức đi, tôi còn muốn làm vài năm nữa, thế nên chuyến này phải làm chặt chẽ hơn một chút ... Thế nhé, tôi tin phía Hoa Đằng của anh sẽ không có vấn đề gì.”

Cúp điện thoại rồi Điền Phong vốn đang nhàn nhã xem kỳ phổ nhíu mày, cái thằng bé Trình Nhiên này, chẳng lẽ lại có hành động lớn gì?

Là nguyên lão lớn tuổi nhất của Phục Long, từ cái ngày Hoa Thông đang trên bờ vực sụp đổ, lúc bọn họ mới nhen nhóm ý định tách ra lập công ty riêng ngày ngày tới nhà Trình Phi Dương bàn việc thì cái thằng nhóc này đã sán tới hóng chuyện, đuổi cũng không đi được, lại còn thường xuyên nói xen vào, dần dần có một vị trí không chính thức.

Ông ta là người hiểu hơn ai hết ảnh hưởng của Trình Nhiên ở Phục Long, càng biết thằng nhóc này không tầm thường, gần đây phải chú tâm vào học tập nên ít xuất hiện ở Phục Long, nhưng thứ nó nhúng tay vào thì là chuyện lớn cả.

Gần đây nhất là La gia ở Hong Kong là minh chứng, cái gia tộc đó giờ coi như sụp đổ rồi.

Vì thế khi Trình Nhiên kiến nghị cẩn phải cẩn thận khi xem xét tài ký hợp đồng với Hoa Đằng, ông ta không thể xem nhẹ, ngẫm nghĩ một lúc ông ta gọi điện cho Trình Phi Dương.

Trong lúc Ngô Lập Vĩ đang nói chuyện điện thoại, sắc mặt mỗi lúc một kém thì những người xung quanh đã hiểu ra điều gì rồi.

Mấy diễn viên ca vũ đoàn chưa kịp thay trang phục biểu diễn, hỏi một câu với ý nối dài vô tận "Cậu ấy là anh trai em à?", Cao Thiều Ninh ngơ ngác gật đầu.

Trong những ánh mắt đang nhìn Trình Nhiên đó, có một cái, khiến người ta đang giữa mùa hè lại cảm thấy lành lạnh như đêm thu … của Tần Thiên.

Ngô Lập Vĩ cúp điện thoại, ném trả cho Trình Nhiên.

Kết thúc cuộc điện thoại, ông ta bình tĩnh nhiều rồi.

Thực tế Hoa Đằng bọn họ được vào danh sách đỏ của chính phủ tỉnh là nhờ hợp tác với Phục Long, từ đầu tới cuối cũng không phải là do ông ta ra mặt móc nối, chủ yếu là cục thương vụ ra mặt. Cho nên Ngô Lập Vĩ không cho rằng mình phải cầu cạnh gì tới Phục Long.

Chuyện này do cục thương mại chủ đạo, một xí nghiệp dân doanh mà dám tự ý chủ trương, phá cái cầu mà cục thương mại đã tốn công dựng lên à?

Phó tổng giám đốc Lý Xuân Hoa của tập đoàn báo thương mại từ sắc mặt Ngô Lập Vĩ đoán ra nội dung cuộc giao lưu kia không thuận lợi, nhìn về phía Trình Nhiên, giọng nói đầy tính khuynh hướng: “ Người trẻ tuổi, làm việc chớ kích động, chưa thương lượng với người nhà thì đừng tùy tiện nói gì. Tập đoàn Hoa Đằng xí nghiệp quan trọng trong vòng tròn sinh thái của sản nghiệp ‘thung lũng silicon’ trong tỉnh đấy, có những chuyện hợp tác cùng có lợi, trẻ nhỏ, đừng làm hỏng việc của người lớn biết chưa?”

Lý Xuân Hoa là thư ký thị trưởng Thành Đô khóa trước, quan hệ rất sâu với cả cục thương mại, vấn đề ở đây là, Phục Long có thể đắc tội với Hoa Đằng, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội với thế lực chính phủ đằng sau, là vấn đề cả cao tầng Phục Long vừa nói chuyện với Ngô Lập Vĩ có thể chịu trách nhiệm.

Câu này của hắn giúp Ngô Lập Vĩ nhanh chóng khôi phục bình thường, còn cười với Trình Nhiên: “ Thật hâm mộ người trẻ tuổi, nói chuyện như phóng hỏa tiễn, nổ cứ ầm ầm ấy, nghe phát khiếp.”

Mặc dù đoán ra được thân phận của Trình Nhiên, nhưng nào có sợ gì chứ, sợ mới là lạ đấy, bảo Trình Phi Dương tới đây, ông ta còn nể mặt chứ, Trình Nhiên là cái thá gì. Dù chuyện hôm nay có bị bên ngoài biết, truyền bá xôn xao chăng nữa thì cũng chỉ vị thái tử gia của Phục Long này bẽ mặt thôi, vì đứng ra tỏ thái độ, nhưng chẳng làm được cái gì, biến mình thành trò hề.

Cơ mà chuyện này tiếp tục làm căng nữa thì không cần, ông ta không muốn mất thân phận đi cãi nhau với một đứa bé, quát đám Ngô Lỗi đi theo mình, truy cứu gì đó coi như chưa từng nói.

Ngô Lỗi đi rồi những tên khác làm sao dám ở lại, tất nhiên rút sạch sẽ, vội vàng mang chuyện kỳ lạ hôm nay về nhà nói.

Một hồi phong ba kết thúc rất chưng hửng, làm người ta có cảm giác đầu voi đuôi chuột.

Nhưng ai hiểu chuyện đều biết, mới chỉ bắt đầu thôi.

Phía cung văn hóa giống như gặp một hồi tai bay vạ gió, dù sao thì vị phó giám đốc Hứa Húc Quang kia tự chuốc khổ vào thân, vốn là cơ hội kết giáo với Ngô Lập Vĩ do Lý Xuân giới thiệu, vì thằng khốn Ngô Lỗi kia lại thành thế này, ông ta không khỏi tức giận, thậm chí cảm quan với Ngô Lập Vĩ cũng tụt giảm mạnh.

Lại còn sự xuất hiện của vị công tử họ Trình kia nữa chứ, xem ra mình cũng đắc tội với người ta rồi, bằng vào thái độ của thằng nhóc đó với Ngô Lập Vĩ biết ngay là thứ hoàn khố không coi ai ra gì, nếu bị nó nhắm vào thì nguy quá.

Đám hoàn khổ đáng sợ nhất ở chỗ nào, là bọn chúng đứa nào cũng cho rằng dưới gầm trời này trừ cha mình thì là mình, không biết ai là người không thể đắc tội, chúng chẳng sợ gì.

Dù sau này chúng có trả giá vì việc mình đã làm đi chăng nữa thì cũng là chuyện đã rồi, ai dính vào chúng thiệt thòi là cái chắc.

Thế nhưng bản chất sự việc đột ngột thay đổi, một cuộc xung đột nhìn có vẻ như do Ngô Lỗi ức hiếp bạn của Trình Nhiên gây ra, bản chất té ra là do mâu thuẫn và va chạm lâu ngày trong hợp tức nghiệp vụ giữa Phục Long và Hoa Đằng mà ra.

Giám đốc Hứa thở phào, thế thì chắc người ta không rảnh mà để ý tới mình đâu.

Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, Lý Xuân Hoa quan hệ rộng rãi, tiết lộ với ông ta, Phục Long vì hợp tác với Hoa Đằng mà thiệt hại không ít tiền bạc lẫn uy tín, muốn nhân cơ hội này giãy ra, nhưng mà căn cơ và chỗ dựa của Ngô Lập Vĩ rất mạnh.

Chuyện này nhìn thế nào cũng thấy vị công tử ca của Phục Long miệng phóng hỏa tiễn ầm ầm kia sắp biến thành trò cười.

Giải thích thế này mới là hợp lý chứ.

Theo quan niệm người trong nước, làm ăn lớn tới mức như Phục Long rồi thì chuyện kinh doanh ra sao đã không còn là vấn đề quan trọng nhất nữa, mà đa phần ở anh quan hệ với các phía thế nào.

Ví dụ rõ ràng nhất chính là chất lượng sản phẩm của Hoa Đằng không tốt, tính ổn định kém, loại công ty như thế đáng lẽ Phục Long hay bất kỳ công ty nào khác cũng cắt hợp đồng, thậm chí đòi bồi thường lâu rồi, nhưng mà đứng sau lưng người ta là cục thương mại. Cho nên dù Phục Long có phát động cuộc vận động chỉnh đốn rầm rộ thì công ty này cũng né tránh dễ dàng, làm vốn liếng chính trị dự trữ của Phục Long.

Thế nhưng sau khi gặp Ngô Lập Vĩ, Trình Nhiên thấy, sớm cắt đứt với ông ta mới phù hợp với lợi ích của Phục Long.

Hơn nữa cuộc vận động chỉnh đốn của Phục Long càng cần loại tư tưởng này.

Đây cũng là phép thử cho Phục Long, vô hình trung đã thành một chuỗi sản nghiệp hùng tráng, gặp phải chuyện đại thị phi sẽ phải làm ra sao?

Từ trên xuống dưới bao nhiêu đối tác như thế nhìn vào, trong lòng người đều có cái cân, tự có công luận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận