Trùng Nhiên

Chương 430: Không thể nào.

Thiên hành đạo quán, Tần Thiên bê khay đứng xa xa, còn phía bên kia, Quách Dật cùng đám bạn chiếm cứ một cái bàn lớn, đại khái tới mười mấy người, vừa tán gẫu vừa chơi board game, thi thoảng cười phá lên.

Quách Dật vừa đi vào đã lớn tiếng tuyên bố hôm nay mời khách, mọi người muốn gọi gì thì gọi. Đám này cơ bản đều là bạn bè của Quách Dật, có người ở trường, có người cùng khu tập thể đơn vị nhưng khác trường, vài người Tần Thiên còn chưa gặp.

Có lẽ biết giữa Quách Dật và Tần Thiên trước đó có lục đục, đàm người này cố ý gọi Tần Thiên tới phục vụ, còn nói lớn " Cám ơn nhé Tần Thiên", "Cám ơn mỹ nữ", " Quách Dật hôm nay mời khách, chuyên môn tới ủng hộ bạn."

Còn Quách Dật đối diện với tình huống này chỉ nhỏ giọng nói "đừng đùa nữa ...", nhưng ánh mắt cứ đeo trên người Tần Thiên, không nói gì với cô, ý tứ hết sức rõ ràng, anh biết em làm công ở đây, cho nên dẫn đám bạn tới cổ vũ.

Có điều trong mắt Tần Thiên, Quách Dật chỉ đang khoe khoang với mình, có tiền, có quan hệ, mức độ được hoan nghênh ... thậm chí có chút thị uy. Bây giờ hành vi của Quách Dật hiện với Tần Thiên mà nói rõ như lòng bàn tay, trước kia cô còn mơ hồ với mấy chuyện này, có lẽ còn thấy kiêu hãnh vì bạn trai, chứ giờ chỉ thấy trẻ con, ấu trĩ, buồn cười.

Cho nên bề ngoài Tần Thiên chỉ bê cái khay đứng xa xa, như chỉ cần bọn họ gọi là cô sẽ tới ngay, thái độ phục vụ rất chu đáo, không chê trách được. Kỳ thực trong lòng cô đang hô hào, tốt quá, tốt quá, gọi càng nhiều thì thành tích của tôi càng tốt, càng có thể đàng hoàng đòi tăng lương với tên kia, có thằng ngốc lắm tiền như Quách Dật, không xẻo nhiệt tình có mà ngốc.

Ngoài ra cô còn chú ý tới chuyện đám Quách Dật đang bàn tán, vì bọn họ nhắc tới chuyện hôm đó Trình Nhiên bị tên đại ca Viên Khuê tát trước cổng trường.

Đó là vì có bạn bè ở trường khác nghe được chuyện này hỏi tới, thế là lần nữa lại bàn tán rôm rả.

“ Khi đó bọn tôi đứng rất gần nên nhìn rõ lắm, Trình Nhiên bị tát tới mặt lệch sang một bên luôn, không dám phản kháng chút nào, tay thằng kia to như cái quạt bồ, tát hộc cả máu .” Triệu Cường khi đó là một trong số đám người đi cùng Quách Dật, vì lúc đó Quách Dật bám theo Tần Thiên muốn rủ đi chơi Giáng Sinh, Tần Thiên lại tình cờ đi khá gần Trình Nhiên nên nhìn thấy từ đầu đến cuối: “ Thằng đó bị tát đến choáng luôn, mặt trắng bệch, sợ tới không có chút phản ứng nào, không chừng sợ đái ra quần rồi.”

Nữ sinh ở trường khác tên là Trương Tuyết nói: “ Tôi cũng nghe ở trong trường bàn tán, nói là học sinh trường các cậu trêu chọc vào nhân vật cấp đại ca sau đại ca. “

“ Đám lưu manh đó đúng là ngu xuẩn, muốn đánh Trình Nhiên thì có thể chọn nơi khác, ra tay trước cổng Thập Trung, không biết nơi này là chỗ thế nào à? Sau chuyện đó lãnh đạo trường phẫn nộ, phản ánh lên trên, gần đây thậm chí trên đường Văn Miếu cũng có xe cảnh sát tuần tra.”

“ Đúng rồi nghe nói có một học trưởng trường ta hiện đang làm thường ủy tỉnh ủy, vị thường ủy đó còn là học sinh cũ của hiệu trưởng, muốn trị đám đó, hiệu trưởng nói một câu còn không phải đơn giản à?”

“ Nghe nói có cả con trai phó bí thư tỉnh ủy cũng học trường các cậu.”

“ Sai rồi, là con gái mới đúng, nhiều lắm kể không hết được, tóm lại là đám lưu manh ấy chọn nhầm chỗ đánh người rồi.”

Chỉ là Tần Thiên biết, người sai phái lưu manh đánh Trình Nhiên, e là Lôi Vĩ, đó không phải là một tên lưu manh nào đó, cô chỉ mới gặp Lôi Vĩ một lần, nhưng không bao giờ quên được. Khi đó cô bị ánh mắt hắn nhìn vào, giống con cóc bị rắn thôi miên, sợ không cử động được, còn mẹ cô luôn kiên cường phải ôm tay cô run rẩy.

Những vết bầm tím trên người cha cô là do đâu mà ra, cô hiểu lắm, lòng đau như cắt, dù là bản thân bị đánh, cô cũng không đau tới mức đó.

Cô hận không thể cầm dao đâm chết chúng, đâm chết hết bọn chúng.

Nhưng đối diện với nụ cười của đám người Lôi Vĩ, toàn thần cô lạnh toát, giống bị bóp lấy cổ họng, khóc cũng không thể thành tiếng.

Bọn chúng là người hắc đạo, cho dù cô có dao trong tay thì thế nào? Cô dám đâm sao? Đâm rồi thì có giết được kẻ cầm đầu là Lôi Vĩ không? Chắc chắn là không rồi, kết cục duy nhất là sẽ bị những kẻ bên cạnh hắn khống chế, còn liên lụy tới cha mẹ.

Nhà Trình Nhiên, nhà cô, cứ thế bị kẻ tên Lôi Vĩ nhắm vào rồi.

Đám người Quách Dật bàn chuyện này rất hưng phấn, còn đang hồi hộp đợi sự tình tiếp tục phát triển, còn Tần Thiên ánh mắt phức tạp nhìn ra ngoài cửa sổ, cánh cửa kính trong suốt phản chiếu gương mặt xinh đẹp đầy lo âu của thiếu nữ.

Nhưng đồng thời cũng có thêm chút kiên nghị, một ngày nào đó cô sẽ khiến những kẻ đó phải cúi đầu khi đứng trước mặt mình.

Trại tạm giam đường Cẩm Hoa.

Trong nhà lao giam giữ rất đông người, Viên Khuê vừa mới vào một cái liền thành minh tinh.

“ Thằng Trình Phi Dương đó tưởng mình ghê gớm lắm chắc, tổng giám đốc Phục Long thì to à? Không nghe lời thì dù gia tài trăm triệu cũng đạp mày như thường. Có thể vì ông chủ lớn sau lưng Triệu ca làm một chuyện như thế, chính là coi trọng Viên Khuê này, là thừa nhận tôi. Nói đùa, tổ tiên tôi năm xưa làm cảnh vệ cho phó tư lệnh Triệu Tiền Dũng đấy, súng trong tay bắn chết cả trăm thằng rồi, về sau cũng là đại ca của Lục Khẩu Đường. Thế nào là nghĩa khí, chẳng qua là vào trại tạm giam thôi, cho dù là dao chém lên người, Viên Khuê này không nhíu mày lấy một cái.”

“ Khi đó tôi tới, vung tay tát thằng chó con một cái, tát nó bay luôn hồn vía, để cho cha nó hiểu, có người không đắc tội được. Cái gì mà tội không liên lụy tới người nhà, đó là anh hùng mới làm thế, chúng ta không làm anh hùng, chúng ta làm kiêu hùng không câu nệ tiểu tiết, làm chuyện lớn. Đụng tới cả nhà mày đấy, làm sao nào?”

Khi nghe Viên Khuê kể lại chuyện lúc đó, đám người trong phòng giam hoặc gật đầu, người giơ ngón cái, đa phần chỉ cười không nói gì, một thằng lưu manh khá tiếng tăm tên Tiểu Bằng Ca nói lớn: “ Viên Khuê, gan đấy, Lôi ca rất tán thưởng mày, bảo tao chuyển lời, sau khi ra tới thẳng Hâm Long báo cáo.”

Nghe Tiểu Bằng Ca nói vậy, người trong phòng tức thì nháo nhào tới nịnh bợ hắn, khen ngợi hắn nghĩa khí, dám hi sinh vì huynh đệ, đáng kết giao. Nhân tiện chửi rủa Trình Phi Dương một câu, hùng hổ tuyên bố đợi khi ra ngoài, cho cả nhà Trình Phi Dương không dám thò mặt ra đường luôn.

Liền mấy ngày sau đó Viên Khuê danh tiếng không ai bằng, thành Viên ca, Khuê ca, làm hắn phiêu diêu bay bổng, cảm giác tiền đồ rộng lớn đang ở phía trước.

Ngày tháng như thế kéo dài quá lâu, đến khi hắn đếm được số ngày bị giam trôi đi một nửa thì người bên cạnh nói, rồi chính bản thân Viên Khuê cũng cảm giác được, cái phòng giam bên cạnh gần đây hình như mở ra đóng vào hơi nhiều, vốn cái phòng đỏ để trống giờ thì ngày càng đông.

Sao thế nhỉ cảnh sát truy quét đám bảo kê gà ăn sương, hay là tụ tập đánh nhau.

Cho tới một ngày, phòng bên kia chật rồi, giam của hắn bị mở ra, cảnh sát nhét vào một người.

Người này vừa vào một cái, Tiểu Bằng Ca vốn có địa vị cao nhất trong phòng từ trên giường nhảy xuống, cung kính nói: “ Vương ca, sao anh lại vào đây thế ạ, có chuyện gì thế, anh xử lý thằng nào à?”

Người đó tên là Vương Chí, cũng là một nhân viên "phòng chấp hành" tập đoàn Hâm Long, mặt không che giấu được vẻ lo sợ: “ Cảnh sát tới tổng bộ rồi, bắt nhiều lắm.”

Cả phòng im phăng phắc chốc lát, có người cười: “ Anh đùa gì thế?”

“ Tao không đùa, rảnh mà đùa với bọn mày.”

Thế là nhốn nháo cả lên.

“ Sao như thế được? Chủ tịch Lôi đâu?”

“ Lôi ca đâu rồi?”

Trong lòng những tên này, chỉ cần một khi Lôi ca còn ở đó, không chuyện gì không giải quyết được.

Vương Chí lại công bố một tin như sấm nổ giữa trời quang: “ .. Không biết, chủ tịch Lôi đại khái là đi tránh phong ba một thời gian rồi.”

“ Làm gì có chuyện.”

“ Anh đùa quá đáng rồi.”

“ Xảy ra chuyện gì chứ? “

Không phải là không tin, mà không dám tin.

Vương Chí chẳng buồn tranh cãi gì, treo lên giường ngồi bịch xuống, có vẻ thất thần: “ Tao cũng không biết nữa, đột nhiên chuyện thành ra như thế. Cảnh sát tới, rất nhiều huynh đệ bị bắt, mọi người gọi điện khắp nơi, sau đó biết tin Cừu Tĩnh cũng bị bắt ở Tân Huyện ... Lôi ca thì đi mất, không còn ai chỉ huy nữa, thế là mọi người không biết xảy ra chuyện gì. Nhất định phải có dấu hiệu gì báo trước chứ nhỉ? Bọn mày nói đúng không?”

Lúc này cả đám tin rồi, thực sự xảy ra chuyện lớn.

Dấu hiệu gì chứ?

Viên Khuê nhìn thấy một thằng biệt danh Con Chuột, cực kỳ khôn ranh, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, hắn định vung tay cho cái tát hỏi mày nhìn tao làm gì.

Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Viên Khuê lắc đầu như bị thần kinh.

Không thể nào, vô lý, làm sao như vậy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận