Trùng Nhiên

Chương 508: Chúng ta không như thế.

Đúng là bước chuyển ngoặt tới không ngờ, cả đám học sinh không ngờ làm ra chuyện ngớ ngẩn như thế, Vũ Hân vừa nãy còn hùng hùng hổ hổ, bộ dạng sư tử Hà Đông, lúc này hóa mèo con, đỏ mặt lí nhí: “ Xin lỗi thầy Chương.”

Chương Ngư nghiêm mặt, chỉ cả đám:” Các em, suốt cả ngày nghĩ toàn chuyện linh tinh, tâm tư đặt vào việc học cho tôi.”

Tất nhiên là tất cả chỉ biết gật đầu vâng dạ, ai mà nghĩ chuyện lại tréo ngoe ngược hẳn với suy nghĩ của họ, Chương Ngư đã là trưởng bối của Khương Hồng Thược, vậy mọi chuyện trước kia có thể giải thích rồi, mọi người nhìn hắn thuận mắt hơn nhiều, đồng thời len lén nhìn Trình Nhiên ... Nghĩ tới một loạt sự cố giữa hai người họ không nhịn được cười.

Tự cầu phúc đi anh bạn.

“ Chỉ có thế thôi, tôi đi trước đây, các em xem giờ mà về học tập, đừng lang thang. “ Không thèm để ý thái độ của đám nhóc con, Chương Ngư nhìn Khương Hồng Thược: “ Cha em chuyên môn gọi điện nhờ thầy để ý tới em, nhưng mà thầy thấy em lớn thế này, cũng hiểu chuyện rồi, không cần người khác can thiệp, tự chú ý là được.”

Cuối cùng còn ném cho Trình Nhiên ánh mắt bất thiện rồi mới đi.

Đợi hắn vừa khuất bóng một cái, đám bạn liền vây quanh Khương Hồng Thược nhao nhao cả lên.

“ Hồng Thược, vì sao không nói sớm? Mà sao lại là chồng cũ ... Chẳng lẽ có bí ẩn gì à?”

“ Nói đi, nói đi, vì sao lại không thành?”

“ Oa, thầy Chương là dượng út cũ của bạn thật đấy à?”

“ Thấy chưa, đây chính là nguyên nhân mà mình không muốn nói ra đấy. “ Khương Hồng Thược thở dài bất đắc dĩ: “ Chuyện đã là quá khứ rồi, bản thân mình cũng không rõ, dù sao là chuyện của trưởng bối mà, mình không tiện hỏi nhiều, đâu phải chuyện vui vẻ gì ... Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, về thôi.”

Biết không nghe ngóng thêm được gì, cả đám lẻ tẻ chia nhau ra, tạm biệt về nhà, nhường không gian cho hai người đương sự.

Trình Nhiên và Khương Hồng Thược cùng bắt xe buýt , hai người ngồi xuống hàng ghế thứ hai từ dưới lên, tuy ngồi cạnh nhau, nhưng không khí rất trầm mặc.

Xe lăn bánh, khung cảnh thành thị chạy ngược ra phía sau, Trình Nhiên không nói gì cả, mắt nhìn ra bên ngoài, đột nhiên tay bị cái gì đó lạnh buốt gẩy một cái, là ngón tay Khương Hồng Thược.

Trình Nhiên không có phản ứng.

Một lúc sau, Khương Hồng Thược lại đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ chọc vào mép đầu gối của Trình Nhiên.

Trình Nhiên vẫn không phản ứng.

Khương Hồng Thược mím môi, hít sau một hơi, lần này đưa tay tới, khẽ chạm vào tay y.

Trình Nhiên lúc này mới quay sang, nắm lấy tay cô, bàn tay nhỏ nhắn nằm gọn trong tay y, mát lạnh, trơn mịn như ngọc.

Gò má Khương Hồng Thược hơi đỏ lên, lẩm bẩm: “ Quỷ hẹp hòi.”

Trình Nhiên không phủ nhận, tin rằng bất kỳ đứa con trai nào trong hoàn cảnh của y cũng hành động hẹp hòi như thế, hơn nữa tâm trạng cũng chẳng tốt hơn là bao: “ Chuyện này là sao, người nhà bạn an bài thầy ấy tới giám thị bạn à? Làm thế không phải quá khoa trương sao?”

“ Không phải đâu, cha mẹ mình không bao giờ làm thế ... Thầy Chương thực sự được điều động tới trường mình, vốn chỉ dạy năm thứ nhất, không ngờ cô Vương lại nghỉ đẻ, nên thầy ấy tới dạy thay thôi, thực sự chỉ là tình cờ.”

“ Vậy chuyện giữa thầy ấy và cô út bạn là sao? Do tính cách không hợp, hay là nguyên nhân gia đình? Bạn vẫn gọi là dượng út, vậy không đơn giản đâu nhỉ?”

“ Ừm, thầy Chương và cô út mình đã kết hôn, sống cũng hạnh phúc, sau đó chia tay. “ Khương Hồng Thược có hơi ngần ngừ, rốt cuộc nói ra: “ Chuyện này thực sự mình không biết rõ, tính cách thầy ấy trước kia không phải như thế đâu, rất sôi nổi nhiệt tình, mấy năm qua thay đổi nhiều lắm, cũng không biết có phải là vì chuyện trước kia ảnh hưởng không?”

Trình Nhiên trầm ngâm, nếu chỉ là người yêu nhưng không thành còn đỡ, đằng này từng kết hôn rồi, rõ ràng là chuyện không hay, không muốn nói ra cũng phải: “ Thế thầy ấy vẫn còn liên hệ với nhà bạn à?”

“ Trước kia cô út hay dẫn thầy ấy tới nhà mình ăn cơm, cha mình và thầy ấy hợp nhau lắm, mặc dù bây giờ không còn là chồng cô út nữa, nhưng mà vì quan hệ trước, cha mình không coi thầy ấy là người ngoài, cha mình tới Thành Đô cũng hay gặp thầy ấy uống rượu.”

“ Mình vẫn cứ thấy cha bạn an bài tai mắt giúp ông ấy trông coi hoa cỏ.”

“ Không trông thì ngay cả chậu cũng bị người ta lấy mất rồi. “ Khương Hồng Thược lườm Trình Nhiên một cái, hôm nay mới biết y có một mặt hẹp hòi như vậy, nói đùa một câu hòa hoãn không khí, đến bản thân cũng cười: “ Cha mình khả năng chỉ nói thế thôi, kệ đi ... Còn bảo thầy Chương chiếu cố mình, làm thầy ấy cũng rất khó xử ... Hôm nay ăn cơm với thầy ấy là thay cô út mình hỏi thăm cuộc sống thầy ấy mấy năm qua, cũng là để nói cho thầy ấy biết chuyện cô út. Hai người bọn họ mặc dù xa cách rồi, vẫn quan tâm tới nhau, nhưng chỉ từ xa nhìn nhau thôi, không quấy nhiễu cuộc sống của nhau.”

“ Tình cảm của họ thật tốt. “ Trình Nhiên có chút cảm thán:

“ Từ nhỏ tới giờ, rất nhiều điều do cô út dạy mình, cô út kể chuyện cho mình nghe, dẫn mình đi khắp nơi, có gì cũng chia sẻ với mình, giữa mình và mẹ mình thì không nói nhiều như thế. Về sau cô út yêu thầy Chương, khi đó cả hai còn du học ở Mỹ, về nước rồi, mình còn chen vào giữa hai người bọn họ. Khi đó mình mới mười tuổi thôi, thầy Chương lái xe máy chở cô mình đi chơi, mình thế nào cũng đi theo ngồi giữa ngăn cách hai người họ, mình ghen với thầy ấy, nên cố tình làm khó thầy ấy, cô út cũng không biết phải làm sao với mình. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình thật đáng ghét ... Cho nên Trình Nhiên . “ Khương Hồng Thược nhăn mặt, nhe cái răng nanh nho nhỏ của mình ra: “ Bộ mặt thật của mình chính là hỗn thế ma vương đấy.”

Trình Nhiên nắm chặt tay cô, nâng lên giữa hai người, nói một câu chẳng liên quan tới câu chuyện Khương Hồng Thược vừa kể : “ Giữa chúng ta, sẽ không như thế đâu.”

Khương Hồng Thược cứng người một chút, ma xui quỷ khiến thế nào lại "ừ" một tiếng.

xe buýt tới trạm, nhưng Khương Hồng Thược không xuống, cô nói trước kia đều là Trình Nhiên tiễn mình, hôm nay cô muốn nhìn Trình Nhiên về trước.

Trình Nhiên mỉm cười, hai người lại đi thêm ba trạm nữa, Trình Nhiên xuống xe, đứng ở trạm xe buýt , nhìn vào khoang xe dưới ánh đèn màu ấm, cô gái vẫy tay tạm biệt y qua cửa kính.

Trong mắt cô ấy, toàn bóng dáng Trình Nhiên.

Cũng có cả nỗi buồn khó che giấu.

Lai lịch của Chương Ngư làm rõ, mọi hiểu lầm được cởi bỏ, nhưng mọi chuyện không như thế mà tốt hơn, Trình Nhiên và Chương Ngư mấy lần va chạm, cảm quan của đối phương về mình rất tệ. Có thể nói quan hệ hai bên trầm trọng rồi, khó thay đổi được.

Nếu Chương Ngư đem cảm quan của hắn nói với cha mẹ Khương Hồng Thược, chuyện càng không có lợi cho Trình Nhiên.

Nhưng chịu thôi, cứ để thuận theo tự nhiên đi, Trình Nhiên nhìn bề ngoài hiền lành vậy chứ cũng là tên cố chấp, y chẳng ưa gì Chương Ngư , không vì thân phận của hắn mà thay đổi cảm quan này.

Có điều từ sau đó quan hệ giữa Chương Ngư và Khương Hồng Thược tiết lộ cho cả lớp, thái độ học sinh lớp số 5 với Chương Ngư cải thiện rất nhiều, ít nhất không còn ở trạng thái căng thẳng như trước nữa. Kỳ thực trừ tính cách ngạo mạn, không giỏi đối nhân xử thế ra, trình độ giảng dạy của Chương Ngư cũng được, phát âm giọng Oxford , cũng chính là tiêu chuẩn Received Pronunciation, nếu thính lực tích lũy tới mức độ nhất định sẽ nhận ra hắn phát âm tốt hơn trong băng.

Nhưng mà khi đó tài liệu giảng dạy lại cổ xúy giọng London, mà băng ghi âm cũng là do người trong nước đọc, không chuẩn. Ghét nhất là khi đi thi còn cố ý kiểm tra những từ ngữ khó đọc, khiến người ta thiếu tập trung một chút là chẳng hiểu đang nói gì. Mà cách phát âm của Chương Ngư chắc chắn củng cố cơ sở nghe nói của học sinh.

Quan hệ giữa Trình Nhiên và Chương Ngư tệ như cũ, chỉ khác lần này không ai đồng tình y nữa rồi, cùng lắm là có Trương Bình vỗ vai nói, chấp nhận đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận