Trùng Nhiên

Chương 274: Mình có giận.

Cuối cùng Trình Nhiên không cưỡng lại được Du Hiểu, bị hắn ép tới quán net chơi. Cũng may Starcraft hấp dẫn không phải ở đồ họa, cho nên Trình Nhiên có thể bỏ qua hình ảnh để tham gia chiến đấu tóe lửa ngoài địa cầu. Gần 9 giờ, Trình Nhiên tóm cổ Du Hiểu vẫn còn quyến luyến về nhà.

Vừa mới mở cửa ra thì mẹ đã đợi ở phòng khách rồi, bây giờ Trình Nhiên được cho không gian tự do rất lớn, ví như thứ sáu tan học cùng Du Hiểu đi đá bóng hoặc đi chơi về muộn một chút, mẹ sẽ không hỏi tới. Nhưng hôm nay nhìn thái bộ của mẹ có hơi khác thường.

“ Có nữ sinh gọi điện tìm con, mẹ nói con chưa về, ai thế? Con mau gọi điện lại cho người ta đi. “ Từ Lan ánh mắt đầy sự nghi ngờ, không bỏ sót biến hóa nào trên mặt Trình Nhiên: “ Có phải là cô bé học ở Thành Đô không, tên Khương Hồng Thược ấy?”

Với Trình Phi Dương và Từ Lan mà nói, cái tên Khương Hồng Thược không phải bí mật gì nữa rồi, vì họ từng thấy thư Khương Hồng Thược gửi cho Trình Nhiên, cũng dò hỏi đám trẻ con quanh khu tập thể, biết là cô bé trước kia từng học cùng bọn họ.

“ Vâng. “ Trình Nhiên chỉ chỉ: “ Vậy con vào phòng gọi điện cho bạn ấy.”

Từ Lan vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: “ Gọi ngay ở đây đi, có cái gì mà không thể nói trước mặt mẹ chứ?”

“ Mẹ, mẹ nói gì linh tinh thế?”

Nhà Trình Nhiên lắp bốn đường dây điện thoại chung một số, dùng kỹ thuật của Phục Long, giữa những chiếc máy điện thoại không chỉ gọi được cho nhau, còn có đường dây riêng, không có chuyện nhấc máy nghe trộm máy khác nói chuyện.

Trình Nhiên tất nhiên không chịu gọi điện thoại trước mặt mẹ rồi, dù không có gì phải giấu, nhưng mà không thoải mái, về phòng đóng cửa lại.

Trước đó đã gần một tháng hai người chưa gọi điện thoại cho nhau rồi, từ Tết tới giờ thư từ qua lại cũng chỉ có ba cái, lá thư gần nhất thu được vào thứ 4 tuần vừa rồi, Khương Hồng Thược viết thư vào thứ 2, trong thư nói gần đây rất nhiều chuyện, thành tích đi xuống, đang cố bù lại hẹn chừng tám giờ tối thứ 6 gọi điện.

Kết quả là bị Du Hiểu kéo đi chơi, Trình Nhiên cũng nghĩ rồi, chỉ cần chưa quá 10 giờ thì vẫn tính là trong thời gian hẹn.

Vừa mới bấm số điện thoại nhà Khương Hồng Thược, chuông reo mới tới tiếng thứ hai Khương Hồng Thược đã nhấc máy, chẳng lẽ cô ấy luôn đợi bên điện thoại à?

Cứ như đoán được suy nghĩ của Trình Nhiên, Khương Hồng Thược ở bên kia điện thoại nói: “ Điện thoại không dây ở ngay trên bàn học của mình, đang làm bài thì cậu gọi ... Nãy gọi điện cho cậu đấy, mẹ cậu nhận máy.”

“ Ừ biết rồi, nên mình gọi điện lại ngay, tan học bị Du Hiểu kéo đi chơi game, nên về muộn chút.”

“ Ồ, không ôn tập à? Chơi trò gì thế, vui không?”

“ À Starcarft, bối cảnh chiến tranh ngoài không gian. Rất hay, có lẽ sẽ hot thời gian dài đấy.”

“ Vậy mình cũng muốn chơi.”

Trình Nhiên bật cười có thể tưởng tượng ra đôi mắt hấp háy của Khương Hồng Thược, cô gái này với cái gì hay ho cũng tò mò cũng hứng thú: “ Nhà bạn có máy vi tính mà, cài vào là được.”

Khương Hồng Thược lẩm bẩm: “ Nhưng mình không biết cài trò chơi.”

“ Có hướng dẫn đấy, dễ lắm.”

“ Chịu thôi, ở phương diện này mình kém lắm.”

Có quỷ mới tin, Trình Nhiên vẫn nói: “ Vậy để lần sau mình dạy bạn cùng chơi.”

“ Được rồi. “ Ngữ khí Khương Hồng Thược vui vẻ hơn nhiều:

Trình Nhiên mỉm cười: “ Gần đây thế nào?”

“ Câu lạc bộ nhiều hoạt động quá, làm đi thi bị phân tâm, gần đây đang ôn tập bù ... Thời gian trước có chuyện phiền lòng nên trả lời thư hơi chậm, cậu đừng giận nhé.”

Lại là cái loại ngữ khí cẩn thận chu đáo mọi mặt ấy.

Trước kia hai người tiếp xúc với nhau thời gian không được nhiều, nhưng Trình Nhiên có thể cảm thụ được sự chân thành của cô. Nha đầu đó xấu bụng, khó tính, thích trêu chọc y, có chút kiêu ngạo che giấu tốt ... Còn giờ dần dần thấy Khương Hồng Thược quay về vẻ lễ độ khách khí rồi.

Trình Nhiên nói: “ Mình có giận đấy!”

“ Á! “ Rõ ràng bên kia Khương Hồng Thược rất ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ được Trình Nhiên sẽ nói thế:

“ Trừ khi bạn nói cho mình biết chuyện phiền lòng là gì? “ Trình Nhiên nói rất dứt khoát, nếu cô không muốn chia sẻ với nhau e là chẳng thể làm bạn được nữa, sau này y tuyệt đối không bao giờ hỏi:

“ Ừm .... “ Khương Hồng Thược do dự, đợi một lúc thấy Trình Nhiên im lặng không nói gì thêm, như đang chờ đợi cô trả lời, hắng giọng nói: “ Được rồi, có gì đâu, có người quen muốn nhờ nhà mình giúp họ, chẳng hiểu sao không tìm cha mẹ mình mà lại tìm tới chỗ mình, mong mình làm thuyết khách ... Thế sao được, mình từ chối rồi. Còn nữa, ở trường cứ có người tới tìm, nói mấy ý nghĩa kỳ quái, toàn là chuyện vớ va vớ vẩn thôi.”

Vẫn cứ loanh quanh, Trình Nhiên nhíu mày: “ Ý nghĩ kỳ quái gì?”

Khương Hồng Thược lại ngần ngừ: “ Nói rồi không được cười nhé ... Có một người làm cuốn sổ đẹp và dày, trên ấy dán một số bức ảnh danh thắng quốc gia mà cậu ta từng du lịch hoặc chưa đi qua, sau đó nói với mình về những nơi đó, mong mình theo cậu ta đi tới chỗ đó lần nữa, còn nơi chưa đi, cũng hi vọng dẫn mình đi ... này, có phải cậu đang cười không? ... Không nói nữa ...”

Nếu là người bình thường tới lấy lòng, cô chỉ cười đáp lại, uyển chuyển từ chối, nếu ai làm chuyện lỗ mãng, cô sẽ nghiêm túc răn dạy. Nhưng chuyện này thì khác, là người trước kia Khương Hồng Thược coi là bạn, hai nhà cũng biết nhau, đối phương công khai suy nghĩ của mình, không phải là thổ lộ tình cảm với cô, còn muốn đi xa hơn trong tương lai, thật quá đáng, làm chuyện ầm cả lên.

Đến cả người lớn trong nhà cũng biết, nhưng mọi người chỉ coi đây như chuyện vui, cha mẹ đối phương còn cảnh cáo hắn, nói không tự lượng sức .... Chỉ là ý nghĩ đó một khi công khai rồi, khó tránh khỏi thân thích trong nhà thăm dò nọ kia, cô phải giải thích nhiều lần, rất bực tức.

Trình Nhiên không lạ chuyện Khương Hồng Thược được hoan nghênh, chỉ là anh chàng kia cũng quá nóng lòng rồi, đoán chừng là một giây phút "hóc môn" dâng cao quá mức mà ra, lắc đầu thông cảm: “ Mình đâu có cười chứ.”

“ Không cười cũng vô ích ... Dù sao cũng ... Không, nói, nữa ... “ Khương Hồng Thược kể lại thôi cũng không thoải mái, đây là chuyện liên quan tới bí mật và tự tôn của người khác, có cô gái sẽ khoe ra như huân chương của mình, nhưng loại chuyện này cô sẽ không bao giờ nói ra:

Cậu thích tôi, tôi tôn trọng điều đó, nhưng sự báo đáp duy nhất của tôi dành cho cậu là giữ bí mật tình cảm này, nếu không phải người kia tự làm hỏng khiến ai ai cũng biết thì Khương Hồng Thược chẳng tiết lộ ra.

“ Được rồi, mình đã nói rồi, giờ tới lượt cậu phải nói ra một chuyện trao đổi.”

“ Rất công bằng. “ Trình Nhiên nghĩ một lúc rồi kể: “ Thời gian trước, bọn mình có một cô giáo dạy âm nhạc, vô cùng xinh đẹp, cô ấy coi âm nhạc như mạng sống vậy. Sau đó tham gia lễ hội âm nhạc ở Sơn Hải, từ đó chói sáng, giờ album đã bán tới cả Hong Kong, quay rất nhiều quảng cáo ....”

“ A, cậu nói tới Tần Tây Trăn à, trong trường mình nhiều người thích cô ấy lắm, khi đó biết cô ấy từng dạy ở Nhất Trung, mình còn nghĩ, có khi cậu cũng quen, ai ngờ đúng thật.” Chưa đợi Trình Nhiên tiết lộ, Khương Hồng Thược đã nói tía lia rồi:

Trình Nhiên đoán đúng, thế nào Khương Hồng Thược cũng thích Tần Tây Trăn, tự hào nói: “ Ừ, cô ấy dạy lớp mình.”

“ Cô ấy ngoài đời thế nào, xinh đẹp lắm phải không?”

“ Vô cùng xinh đẹp, chỉ là hơi keo kiệt.”

“ Này, không được nói xấu người khác sau lưng. “ Khương Hồng Thược kêu lên:

“ Mình còn chưa nói hết mà, cô ấy keo kiệt là vì muốn tích góp tiền theo đuổi mộng tưởng bản thân ...” Trình Nhiên kể vắn tắt chuyện về Tần Tây Trăn, không quá nhiều đủ thỏa mãn tò mò của fan hâm mộ thôi:” Được rồi, đến lượt bạn.”

“ Mình lại thích Tần Tây Trăn thêm một ít rồi đấy .” Khương Hồng Thược suy nghĩ: “ Thời gian trước mình phải nằm viện, sốt cao liên hồi, ngày nào cũng phải truyền dịch, rất không thoải mái, mãi mới dần dần khỏe lên.”

Thảo nào mà thời gian trước cô ấy trả lời thư rất ít, cứ tưởng cô ấy bận, Trình Nhiên lại không nghĩ tới khả năng cô ấy bị bệnh, trách: “ Vì sao không nói, có nghiêm trọng không?”

“ Không sao, mình khỏe lắm. “ Khương Hồng Thược không trả lời thẳng câu hỏi của Trình Nhiên:
Bạn cần đăng nhập để bình luận