Trùng Nhiên

Chương 132: Độ khó cấp địa ngục. (1)

Ngày hôm đó sau khi ở trường về, Trình Nhiên cứ cảm thấy lòng phiền muộn, cảm giác rất khó diễn người vừa uể oải, lại vừa bứt rứt khiến y chẳng tập trung vào được việc gì.

Trình Nhiên nắm chặt bút máy, ngoài cửa sổ ánh đèn lờ mờ, bầu trời như tấm lụa đen gắn bảo thạch, buổi tối như vậy, là thời điểm ngây người ảo tưởng tốt nhất.

“ A…” Mọi khi ngồi vào bàn một cái y có thể tập trung vào học ngay, hôm nay chả hiểu sao học không vào, hơi mất tập trung thôi là ngồi ngây ra đó, đầu óc trống rỗng, chả nhớ là mình vừa làm gì, Trình Nhiên quyết định ngủ sớm cho được việc:

Rốt cuộc đến ngủ cũng không ngủ được.

Y chưa bao giờ như thế này.

Sáng hôm sau Trình Phi Dương thức dậy thì Trình Nhiên cũng vừa mới tập thể dục về, chẳng biết tập luyện kiểu gì mà thấy con mình cứ như là vớt dưới nước lên vậy, mồ hôi mồ kê đầm đìa nhễ nhại.

Một buổi sáng bình thường như mọi ngày thôi, Trình Nhiên tắm xong thay quần áo, xách cặp đi ra thì mẹ y đã làm xong bữa sáng, đang đứng cãi nhau với cha y.

Nguyên nhân cãi nhau là gì thì có trời mà biết được.

Cha mẹ hình như y rất giỏi cãi nhau, cảm giác hai người họ xung khắc trong đủ mọi chuyện, Trình Nhiên không khỏi tò mò: “ Hồi xưa cha mẹ gặp nhau như thế nào vậy?”

“ Con nói gì? “ Trình Phi Dương bận cãi nhau không nghe rõ:

Trình Nhiên chỉ tay vào cha mẹ mình: “ Ý con là cha mẹ gặp nhau thế nào, lúc đó cũng cãi nhau thế này à?”

“ Cũng chẳng có gì, đơn vị mẹ con trục trặc hệ thống điện, vừa vặn khi đó cha ăn cơm ở nhà hàng, cha giúp họ, thế là gặp mẹ con. Cho con biết, là mẹ con thích cha trước đấy … “ Trình Phi Dương nói với vẻ đắc ý:

“ Cái gì, anh có nhầm không đấy, Trình Nhiên, để mẹ nói cho con biết, chuyện không phải như thế. “ Từ Lan chùi tay vào tạp dề, ngồi xuống bàn với thái độ phải làm cho ra nhẽ việc này: “ Lúc đó mẹ được đơn vị cử ra thay mặt cám ơn cha con, thế là cha con tưởng bở, nghĩ là mẹ thích cha con, cứ bám mẹ mãi, mẹ sợ nói thật ra cha con thất vọng, rồi cứ thế.”

“ Em nói gì vậy, rõ ràng em kiếm cớ gặp anh, còn nói điện trong kí túc xá của em bị hỏng nhờ anh sửa.”

“ Lúc đó em mới công tác, chưa có tiền, có sẵn người tội gì không nhờ vả. “

“ Vớ vẩn, làm gì có đường dây điện hỏng kiểu đó.”

“ Nó vốn hỏng vậy đấy, anh có phải là thợ điện thật đâu …”

Đây là minh chứng, hai người họ như chó với mèo vậy, Trình Nhiên ăn xong, lặng lẽ xách cặp đứng lên đi học.

Từ Lan nghe thấy tiếng cửa đóng thì nhìn theo: “ Thằng bé là lạ …”

“ Lạ thế nào? “ Trình Phi Dương không hiểu:

“ Hôm qua em thấy nó cứ lơ đễnh thế nào ấy, tối qua nó ngủ sớm, sáng nay cũng dậy tập thể dục sớm lắm …rồi lại hỏi chúng ta quen nhau thế nào? Hay là … nó đang thích cô bé nào đó ? Nên tò mò.”

“ Nói thích Dương Hạ chứ còn ai được nữa, em toàn nghĩ linh tinh, vả lại nó còn nhỏ nhít, thích cái gì.”

“ Anh thật đúng là, không nhớ lá thư nó nhận được từ Thành Đô à? Nhất định là thư con gái đấy.” Từ Lan đang hứng thú với chủ đề này thì chồng bộ dạng vô tâm ậm à ậm ừ cho có, bực mình: “ Anh chẳng biết cái gì, năm xưa nếu em không chủ động, đến giờ chưa chắc có Trình Nhiên, Trình Nhiên nó cũng ngốc giống anh, thích Dương Hạ bao năm mà chả có giác ngộ.”

“ À, chính xem thừa nhận rồi đấy nhé, em thích anh trước … “ Trình Phi Dương vừa vỗ bàn kêu một cái thì một bàn tay lướt qua trước mặt lấy mất cái bát, cuống lên: “ Ê này, anh chưa ăn xong mà, đừng rửa.”

Tiết thể dục, làm xong vận động cơ sở, sau đó nam sinh chạy 1500 mét, Du Hiểu mệt tới thở không ra hơi, còn Trình Nhiên thì ngồi bên bồn hoa cứ như vừa mới đi bộ về vậy, đang lặng lẽ nhìn người khác chạy.

Du Hiểu ném cho Trình Nhiên một chai coca, ngồi xuống bên cạnh, mở nắp, để cho cảm giác mát lạnh đó từ cổ họng lan truyền tới tứ chi rồi mới mở miệng:” Cái thằng biến thái này, có phải mày đột nhiên bị sét đánh sau đó biến thành siêu nhân rồi không? Cởi áo ra cho tao xem nào bên trong nhất định mặc đồ siêu nhân chứ gì?”

“ Mày muốn thành siêu nhân khó gì, kiếm quần sịp đỏ mặc ra ngoài quần đi học, tao đảm bảo mày hơn người một bậc, không ai dám tranh với mày.” Trình Nhiên trừng mắt gạt tay Du Hiểu ra:

Du Hiểu cười ha hả.

“ À, Du Hiểu, mày còn nhớ ở đơn vị bọn mình, con chú Lưu Điền ... Anh ấy bây giờ học năm thứ 3 nhỉ, mẹ anh ấy làm việc ở Thành Đô, trước kia hình như anh ấy muốn thi vào Thập Trung Thành Đô ấy, đúng không? “ Chuyện này Trình Nhiên chỉ nhớ láng máng muốn xác nhận lại:

“ Đúng rồi, anh Lưu Thừa Vũ, ở đơn vị bọn mình thì anh ấy học giỏi nhất rồi.”

“ Không biết anh ấy còn để lại sách vở ôn tập không nhỉ?”

“ Chắc là còn, anh ấy giữ sách vở lắm, bọn mình học xong thì sách vở cũng nát, anh ấy thì giữ như mới mà. “ Du Hiểu nói tới đó thì chấn kinh: “ Chẳng lẽ mày ...”

“ Tao muốn xem qua một chút, mấy trường tốt ở Thành Đô, hình như muốn chuyển tới đều có quy định riêng, trong đó thi chuyển trường có vẻ là không tránh được, mà toàn là đề thi nội bộ trường đưa ra, rất khó. Giờ tạm thời không có sách vở gì tham khảo, mà tài liệu ôn thi này nơi khác không có, tao cũng không thể tới Thành Đô kiếm ... Chắc là tìm Lưu Thừa Vũ mượn ...” Trình Nhiên giống đang tự lẩm bẩm:

“ Mày hỏi tao chuyện này là hỏi đúng người rồi đấy. Mày đừng có quên anh Lưu năm ấy thi chuyển trường thất bại. Thập Trung Thành Đô xưa nay đều tự chủ tuyển sinh, được gọi là tiểu cao khảo, nghe nói năm vừa rồi có hơn 3000 học sinh vùng ngoài báo danh, cuối cùng chỉ có 50 người trúng tuyển ... Mà 3000 đứa đó đều thuộc loại học sinh ưu tú. “ Du Hiểu phát huy bản lĩnh loa phường của mình: “ Nếu như kết thúc trung khảo, mày đi thi vào Thập Trung luôn, bằng số điểm 706 của mày khả năng còn có cơ hội. Bây giờ đã vào năm học rồi, tiến độ học của họ còn nhanh hơn Nhất Trung bọn mình, mày đợi năm thứ hai mới thi vào Thập Trung giống anh Lưu sẽ cực khó, hạn ngạch ít hơn thi đầu vào không biết bao nhiêu lần. Mày định khiêu chiến độ khó cấp địa ngục à? “

Trình Nhiên đã nhận ra nguyên nhân khiến mình không thoải mái rồi, sáng hôm qua chẳng hiểu thế nào mà nhìn nhầm Dương Hạ với Khương Hồng Thược, quấy rầy y người cồn cào rồi chợt nhớ ra mình có một lời hứa bỏ quên.

Khi y nói sẽ tới Thập Trung tìm Khương Hồng Thược, nha đầu đó rõ ràng là không hi vọng gì, nhưng vẫn nghiêm túc tán thành. Bản thân Trình Nhiên cũng không phải là quá nghiêm túc khi nói ra lời ấy, chỉ bị hoàn cảnh khi đó làm xúc động mà thôi nhất thời thôi.

Cả hai người họ khi ấy chỉ tìm chút lý do an ủi nhau khi chia tay, để lại chút tưởng niệm sau này.

Ở tuổi bọn họ, nhiều thứ không phải bản thân tự quyết được, như Khương Hồng Thược cũng đâu muốn đi, có điều có cô không thể trái ý người nhà. Song dù thế nào đã nói ra rồi, Trình Nhiên thấy ít nhất mình phải nên cố gắng làm thử. Hơn nữa nếu mình như thiên thần hạ phàm xuất hiện ở Thập Trung, không biết là chuyện thú vị cỡ nào đây.

Lấy đó là một mục tiêu để phần đấu cũng không hề tệ, y cũng nhận ra, gần đây mình thiếu động lực.

Tất nhiên Trình Nhiên không tự cao tới mức coi thường kỳ thi này. Trường như Thập Trung nhận học sinh chuyển trường nhất định yêu cầu cực cao. Một mặt là nhiều năm qua những trường học lâu đời bị xã hội chỉ trích, cho rằng tài nguyên giáo dục thiên vị quá nghiêm trọng, thu hút lượng lớn nguồn học sinh ưu tú, khiến cho các trường khác không có được học sinh tốt, khiến tình hình giáo dục xấu đi.

Trường học kiểu Thập Trung tương lai sẽ phải tiến hành các loại điều chỉnh, giảm bớt học sinh bản địa, mở rộng hạn ngạch học sinh vùng ngoài, hoặc là phối hợp với giáo dục tố chất mà TW đề xướng, sẽ phải tăng thêm hạn ngạch cho học sinh sở trường đặc biệt ... Nhưng mà chỉ là lúc tuyển vào thôi, ở phương diện học sinh chuyển trường, độ khó chẳng thay đổi.

Thập Trung là ngôi trường có thật, không thể nói là trường đứng đầu Trung Quốc, nhưng là ngôi trường có 1 không 2, không chỉ ở Trung Quốc mà cả thế giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận