Trùng Nhiên

Chương 294: Đáng tiếc.

“ Rồi sẽ có một ngày khi bức tranh đó không còn khiến người ta thấy rung động khi nhìn vào, chỉ còn lại vệt màu lờ mờ không rõ ràng, trường học có lẽ sẽ sơn lại chỗ bảng đen đó, cho giống đoạn tường khác. “ Liễu Anh có chút thương cảm, với ai chỉ nhìn đoạn báo tường đó qua tranh ảnh, báo chí thì thật khó miêu tả cảm xúc những người tận mắt chứng kiến nó, nhất là giây phút mà tấm vải được kéo xuống:

Bây giờ trải qua một thời gian nhìn lại, cô thấy mới nhận ra Trình Nhiên đã làm việc ý nghĩa thế nào, như vậy cô, Diêu Bối Bối, Du Hiểu, Khương Hồng Thược, Dương Hạ ... Còn có rất nhiều người trong trường, nhiều năm sau sẽ vẫn còn nhớ sự kiện này, họ sẽ có chung ký ức đáng nhớ.

Diêu Bối Bối cũng có chung cảm xúc như thế, nhớ tới thời gian từng trải qua nơi đó, nắm tay Khương Hồng Thược: “ Hồng Thược, bạn nhất định phải thường về thăm bọn mình đấy.”

Khương Hồng Thược cũng xúc động lắm chứ, nhưng cá tính cầu thị thực tế của cô, không nói ra được lời an ủi, khẽ nói: “ Năm sau học tập sẽ nặng hơn một chút, mình cũng có nhiều việc phải làm, thời gian rảnh rỗi không nhiều nữa ... Mình sẽ cố gắng tranh thủ thời gian về thăm các bạn, còn lúc khác sẽ liên hệ qua thư và điện thoại.”

Nói những lời ấy cô không nhìn Trình Nhiên, nhưng những lời này chính là để Trình Nhiên nghe.

đường sá cách trở, đời người rất dài, lời hứa tương lai không có ý nghĩa cũng không chín chắn, chuyện tốt nhất là sống cho hiện tại, đi đối kháng với cuộc sống là chuyện không có khả năng.

Mười năm trước cùng chơi đùa trêu chọc, cùng đuổi bắt ở hành lang, cùng từ sân bóng về khoác vai nhau vui vẻ như kẻ ngốc, mười năm sau mỗi người một phương, đều có cuộc đời riêng, dù có vô tình nhớ tới, di động nằm đó gần như chẳng gọi điện thoại cho nhau nữa.

Có người có thể ở bên nhau mười năm, nhưng một khi vẫy tay tạm biệt, có khi sẽ là cả đời không gặp lại.

Chúng ta sẽ chẳng thể nào biết được một kỳ thi, một lần chuyển nhà, hoặc tốt nghiệp, hoặc công tác, hoặc lập gia đình sẽ đều khả năng chia đôi đường với người bên cạnh.

Hoài niệm dâng lên mọi người thay đổi kế hoạch, quyết định tới sơ trung Nhất Trung xem đoạn báo tường đó.

Tới trước đoạn báo tường cũ, nhưng La Duy chẳng có tâm trạng vào xem nó, vì tới nơi chứa đầy kỷ niệm này, cái cảm giác đặc biệt giữa Khương Hồng Thược và Trình Nhiên lại xuất hiện.

La Duy nhìn Khương Hồng Thược cười vô số lần, cô không thuộc loại nữ sinh lạnh lùng hay kiêu kỳ, ngược lại là người rất nhiệt tình, biết dùng nụ cười thu hẹp khoảng cách với người khác. Nhưng những nụ cười đó chưa bao giờ thoải mái vui vẻ như ở trước mặt Trình Nhiên.

Mỗi nụ cười như đều phát ra từ nội tâm, vô tư, không có chút phòng bị nào.

Nụ cười ấy đẹp vô cùng.

Không để ý tới Mã Khả và Tô Hồng Đậu liên tục kêu lên tán thưởng bức tranh, La Duy và Thư Kiệt Tây mượn cớ mua đồ uống cho mọi người, rời cổng trường tới cửa hiệu bán đá bào, cả hai đứng đó im lặng.

Thư Kiệt Tây quay đầu lại nhìn về phía cánh cổng xi măng Nhất Trung, tuy quét vôi mới, nhưng vài chỗ không chú ý vẫn lộ dấu vết tháng năm, không phải là lắng đọng lịch sử như Thập Trung mà là của sự cũ kỹ.

Ngôi trường này thực sự không có gì đáng để nói.

“ Lên năm thứ hai nghe nói sách lược dạy học của trường sẽ khác, đối với những học sinh mũi nhọn, bọn họ sẽ gặp phải sức ép rất lớn. Ngay cả người chỉ nhắm vào du học như tôi cũng được trong trường thúc giục chuẩn bị rồi, nói trước giờ chuẩn bị tài liệu du học phải tích cực tiến hành vào năm thứ hai, nhiều người năm thứ hai đã có thể tới trường danh giá nước ngoài, nhưng với khả năng của tôi”, e phải chuẩn bị đánh lâu dài.

La Duy khẽ tặc lưỡi, ánh mắt nhìn về phía cổng Nhất Trung đôi chút trầm tư: “ Ừ, tôi cũng nghe nói thế, năm thứ coi như làm quen thôi, mọi thứ còn nhẹ nhàng, năm thứ hai thực sự vào cuộc chiến rồi. Cậu có thấy Hồng Thược lần này tới Sơn Hải là ....”

“ Đúng vậy, kỳ thực cô ấy trở về là để tạm biệt những người bạn cũ. “ Thư Mạc Tây dùng tay sờ bề ngoài mát lạnh của cốc đá bào:

La Duy khẽ ừ một tiếng, hắn biết đại khái bối cảnh của nhà Khương Hồng Thược, không phải là toàn bộ, nhưng vậy cũng đủ rồi, ở cấp độ đó, kỳ thực đã định sẵn Khương Hồng Thược ở Sơn Hải sẽ chỉ là đoạn đường ngắn ngủi mà tạm thời thôi.

“ Sơn Hải là thành phố nhỏ, tôi nói thế không phải có ý coi thường nơi này, nhưng mà tình huống của Hồng Thược thì tôi và cậu đều biết. Dù trong giới học sinh Thành Đô, cô ấy cũng là đóa kỳ hoa rồi, thông thường muốn thành thanh niên tiêu biểu tỉnh cũng phải nỗ lực tích lũy năm thứ nhất, năm thứ hai mới có khả năng. Cô ấy tham gia hoạt động thực tiễn xã hội, các loại câu lạc bộ trường, vậy mà thành tích không giảm, chuyện này thực sự là ... biến thái. Tôi có cố hết sức cũng chẳng làm nổi.”

“ Nhà cô ấy đặt kỳ vọng vào cô ấy rất lớn mà, nghe nói mẹ cô ấy đã sắp xếp cho cô ấy tới tận khi tốt nghiệp đại học rồi, cô ấy sẽ đi lên vũ đài chúng ta không thể bắt kịp.”

Kỳ thực La Duy và Thư Kiệt Tây đều hiểu bọn họ không đủ tư cách theo đuổi Khương Hồng Thược, ở tuổi này khoảng cách mọi người còn chưa rõ ràng, nhưng mỗi ngày sẽ một nới rộng.

Khương Hồng Thược là người hoài niệm, không dứt bỏ được những người bạn cũ, nhưng tình huống sẽ không thể mãi mãi như thế.

Thư Kiệt Tây hồi tưởng, giọng buồn buồn: “ Trước kia nhà tôi có chị hàng xóm, chúng tôi thân nhau lắm, về sau tôi lên sơ trung thì chị ấy chuyển nhà. Mới đầu hai chị em còn thường xuyên gửi thư gọi điện cho nhau, nhưng từ năm kia thì không mấy liên lạc nữa, chị ấy lên năm thứ ba rồi, năm ngoái thi vào Đại học dân tộc TW, chỉ nhận được một lá thư của chị ấy, tới năm nay kỳ thực không còn qua lại nữa.”

“ Tôi tin Hồng Thược cũng hiểu chuyện này, Sơn Hải và Thành Đô tuy chỉ cách nhau gần 200 ki-lô-mét, nhưng khoảng cách đâu chỉ tính bằng số ki-lô-mét ấy, tầng cấp, hoàn cảnh, môi trường tiếp xúc khác biệt, sẽ dần chia tách mọi người, giống tôi và chị hàng xóm vậy.”

La Duy tán thành những lời này, nhà hắn khá thân với nhà Khương Hồng Thược nên biết vài chuyện gia đình:” Hồng Thược rất ưu tú, bối cảnh cao, kết hợp hai điều này vào lại khó nói là tốt không. Áp lực của cô ấy rất lớn, yêu cầu cao, cho nên mỗi việc cô ấy tham gia đều phải toàn lực làm tốt nhất, cô ấy làm sao còn có thời gian quay về thế này nữa, cho nên định sẵn những người bạn cũ này rồi sẽ trở nên xa lạ, mất liên lạc.”

Tất nhiên trong đó bao gồm cả Trình Nhiên.

Tuy không nói thẳng ra, nhưng cả hai biết đối phương không ngốc, tin rằng nhìn thấy rồi, giữa Khương Hồng Thược và Trình Nhiên có chút đặc biệt, rốt cuộc tới mức nào thì không tiện suy đoán, mà cũng không có ý nghĩa gì cả, dù Khương Hồng Thược có thiện cảm với Trình Nhiên, thậm chí là thích rồi cũng vô ích.

Thư Kiệt Tây trầm mặc: “ Không biết tôi nói thế này có chút lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử không, nhưng mà Hồng Thược được trong nhà trải đường rồi, cô ấy sẽ phải không ngừng leo lên, những người ảnh hưởng tới sự tiến bộ của cô ấy, có thể sẽ bị ngăn cản bằng cách này hay cách khác ...”

“ Ừ, cậu nghĩ không quá đâu, có lẽ ngày nào đó tôi và cậu cũng giống đám Liễu Anh bây giờ, chỉ có thể đứng lại nhìn cô ấy thôi .” La Duy thở dài: “ Nhà tôi từng nhận giúp đỡ của nhà cô ấy, tôi vốn hiểu từ lâu rồi, tôi không dám leo cao đâu, làm bạn với cô ấy là đủ rồi. Nếu một ngày, cô ấy cũng tạm biệt tôi như những người bạn ở Sơn Hải này, tôi sẽ rất cảm động, vì ít nhất có dấu ấn trong lòng cô ấy.”

“ Tôi cũng thế. “ La Duy đồng cảm: “ Hi vọng là tới lúc đó, tôi cũng có thể bình thản đối diện.”

Bọn họ đều nhìn ra sự thương cảm trong mắt Khương Hồng Thược, cô ấy về Sơn Hải, liên hệ người bạn cũ, tới nơi từng đi qua, thăm lại trường học, chính là để lần nữa ghi nhớ tất cả.

Có nhiều khi không kịp nói lời tạm biệt thì ly biệt đã lặng lẽ sinh ra.

Lúc này có bóng người vụt qua cổng trường, là Du Hiểu, chẳng biết làm sao bị Diêu Bối Bối đuổi theo, những người khác đứng hò reo cổ vũ, náo loạn cả một góc sân.

Im lặng một lúc, La Duy lên tiếng: “ Thực ra, tôi muốn được vô tư vui đùa như họ ... có khi, cũng không tệ nhỉ?”

Thư Kiệt Tây gật đầu, rồi lại sờ máy ảnh đeo trước ngực, chụp một bức ảnh, nhớ tới chuyện đi du học cùng áp lực trong nhà lẩm bẩm: “ Đáng tiếc ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận