Trùng Nhiên

Chương 140: Tiểu nhân đắc chí. (2)

Mỗi lần thi có bài văn hay đều được dán lên vừa khích lệ học sinh đó, vừa để khuyến khích học sinh khác, đây là chuyện vô cùng vinh dự.

“ Nữ sinh đó là ai thế? “ Đàm Khánh Xuyên nhẹ người đôi chút, thầm nghĩ đây là tin tức tốt nhất trong ngày:

“ Tên là Dương Hạ, làm văn thực sự rất hay, được trọn vẹn điểm, tổng điểm 125. “ Lưu Cầm tấm tắc khen:

“ Ồ, giỏi thật, giỏi thật. “ Đàm Khánh Xuyên khen qua loa, nếu bình thường ông ta hài lòng lắm rồi, giờ đây không phải số điểm ông ta trông đợi: “ Vậy chị xem cho tôi đứa học sinh tên Lý Đức Lợi được bao nhiêu điểm? “

“ À, tôi mới chấm đây mà còn nhớ, 130 điểm, đúng rồi ... “ Lưu Cầm tìm ra bài của Lý Đức Lợi: “ Làm bài chắc tay lắm, từ đầu tới cuối để mất điểm rất ít, nhưng mà làm văn không so được với Dương Hạ.”

Đàm Khánh Xuyên nào có nghe được cái gì nữa, đầu óc ông ta vừa nổ đánh uỳnh.

Lý Đức Lợi chỉ được 130 điểm thôi, vẫn không thể so với Tống Thời Thu.

Chỉ riêng hai môn chính thôi mà đã kém tới mấy điểm rồi, cao thủ giao phong chỉ ra tay một cái là biết hơn thua rồi.

“ Chị Lưu ... Vậy chị chấm nốt đi, tôi đợi tổng điểm không làm phiền chị nữa ... “ Đàm Khánh Xuyên có chút hồn xiêu phách lạc đi ra ngoài phòng, liên tục đón tin dữ, ông ta thực sự không dám hỏi thêm nữa.

Để lại vài đứa không hỏi, biết đâu còn chút hi vọng mong manh nào đó.

Thế nhưng ông ta biết đó là tự lừa mình lừa người thôi.

Xong rồi.

Đàm Khánh Xuyên tự lẩm bẩm trong đầu như thế, những điểm số đó như từng nhát búa đập vào ngực ông ta.

Mấy đại tướng trong tay mình trước mặt Tống Thời Thư không phải đối thủ, lần lượt bị rớt xuống ngựa. Đứa học sinh đó e đúng như lời Phó Lệ nói, là cái mầm trạng nguyên rồi, lần này đứng thứ nhất toàn khối chắc tới chín phần mười.

Lưu Cầm vừa nói vừa chấm bài, không để ý là Đàm Khánh Xuyên đi mất rồi, khi chấm xong một bài thi "í" một tiếng gọi: “ Thầy Đàm xem này, không chừng lớp anh xuất hiện quán quân ... Í đâu rồi?”

Đến thật không đúng lúc, chỉ thêm mười mấy phút thôi là được xem bài thi này rồi.

Đàm Khánh Xuyên một mình đi trên hành lang vắng lặng, ông không cam tâm.

Bằng vào cái gì mà cái loại tiểu nhân vô sỉ như Vương Kỳ lại may mắn như thế, gặp ngay được một trạng nguyên.

Cứ nghĩ tới cái bộ mặt đắc ý của Vương Kỳ diễu qua trước mặt mình, cứ nghĩ tới cái nhà lớn cà nhà đang mong đợi rơi vào tay hắn, nhà mình vẫn ở trong nhà cũ, mỗi ngày vì đủ chuyện bất tiện trong cuộc sống, thậm chí bị vợ trách móc vô dụng.

Mắt ông ta đỏ hoe.

Kẻ ác gây nghiệt mãi, người tốt toàn thiệt thòi, cuộc đời thật bất công.

Ngày thi cuối cùng đã xong, Đàm Khánh Xuyên lại rất bình tĩnh.

Đôi khi anh chỉ cần là đơn giản chấp nhận số mệnh mà thôi.

Tuy vậy sâu trong lòng ông ta vẫn hi vọng xem thành tích các môn khác của đám Lý Đức Lợi, vì ngữ văn và số học chưa phải tất cả, nói không chừng hai môn chính thua, nhưng các môn khác lại làm tốt thì sao? Tống Thời Thư chỉ dồn lực vào hai môn chính, các môn khác lơi lỏng thì sao? Nói không chừng có ngựa ô khác vươn lên thì sao ...

Nói chúng là có quá nhiều ý nghĩ, thành ra không thông suốt được.

Có câu kẻ hiểu ta nhất là đối thủ, Đàm Khánh Xuyên lạ gì con người Vương Kỳ nữa, tên này có chút cơ hội là giẫm đạp người khác mà leo lên, nếu hắn thành tổ trưởng khối, thành chủ nhiệm giáo vụ, thành phó hiệu trưởng, thành hiệu trưởng, vậy cái Nhất Trung này sẽ thay đổi toàn bộ.

Ông ta cũng nghe trường khác có giáo viên như thế, rất giỏi đấu tranh, luồn lách, tới đâu không khác gì gói vào đàn cừu, giáo viên bình thường không sao là đối thủ của loại người này.

Đành trơ mắt nhìn đối phương cứ thăng lên từng bước từng bước một, ai ngăn cản là loại bỏ người đó, còn lại bên cạnh toàn loại nịnh bợ, trường học vốn tốt đẹp biến thành chỗ hỗn loạn tranh danh đoạt lợi.

Tất nhiên những kẻ đó về sau vì vấn đề tác phong kỷ luật mà ngã ngựa, một số ít lên thẳng một đường thăng lên tới lãnh đạo hệ thống giáo dục. Đám người đó phủi đít đi rồi, còn trường học như tảng bơ bị sâu đục thủng lỗ chỗ.

Rất nhiều giáo viên dạy học ở tuyến đầu lòng nguội lạnh, nhiệt huyết chẳng còn, trường học cứ vậy mà sa sút, tiếng chỉ trích ngoài xã hội ngày một nhiều, địa vị giáo viên không bằng xưa.

Hệ quả tất yếu là người ta chẳng muốn đi làm giáo viên nữa, hoặc là người thấy mình chẳng có sở trường gì, bất đắc dĩ đi làm giáo viên.

Có câu nói đùa rất chua chát, không giỏi gì cả thì đi làm thầy người ta.

Vậy đấy, cái loại người như Vương Kỳ, không chỉ bắt nạt người thật thà Đàm Khánh Xuyên, còn là thứ nguy hại vô cùng.

Không ít người nhìn xa hiểu vấn đề đứng về phía Đàm Khánh Xuyên, trong cuộc thảo luận cấp khối, một lần Vương Kỳ chỉ trích cách dạy học của ông ta lỗi thời, một giáo viên trẻ chưa tiếp xúc mấy đứng dậy phản bác :" Ngay cả phương pháp giảng dạy của thầy Đàm còn bị bới bèo ra bọ, vậy chẳng phải chúng tôi nên bị đảo thài hết à? Rồi để đám tiểu nhân đắc thế hay sao?"

Lần đó cãi nhau to, tuy người ta đứng về phía mình, nhưng nhìn một đống giáo viên đỏ mặt tía tai cãi nhau như ngoài chợ, ông ta không muốn.

Ai cũng muốn ngăn cản Vương Kỳ, ngăn thói xấu do hắn mang lại lan ra toàn trường, nhưng rốt cuộc đây là cái thời lấy thành tích nói chuyện.

Mà bây giờ ông trời cũng đứng về kẻ ác.

Tổ chấm bài mấy ngày qua gặp đủ các loại nhờ vả quan hệ tới nghe ngóng, khiến cho ban giáo vụ trường phải đứng ra chấn chỉnh lại kỷ luật, nghiên cấm trong thời gian chấm thi gặp khách, tự ý rời khỏi nơi chấm thi, còn phái tổ chuyên môn tuần tra nơi chấm thi, cấm người không liên quan ra vào.

Vì thế các giáo viên chấm thi rốt cuộc cũng thở phào, không phải lo làm mất lòng đồng nghiệp nữa, có thể hoàn toàn tập trung vào chuyên môn, thảo luận xem bì thi học sinh này liệu có tính phạm quy, hay truyền tay nhau một bài văn độc đáo, người đọc hoặc gật hoặc lắc ...

Còn bên ngoài yên tĩnh đợi thành tích cuối cùng đi ra.

Tống Gia giáo viên tiếng Anh lớp số 9 dạy xong hai tiết vào buồi chiều thứ 6, nhưng cô không rời văn phòng.

Ngay cả giáo viên âm nhạc Tần Tây Trăn buổi chiều chỉ có một tiết cũng ở lại.

Thi giữa kỳ đã kết thúc hai ngày, hôm qua truyền ra tin tức, bài thi cơ bản đã được chấm xong, khả năng hôm nay sẽ có thành tích đưa ra. Có điều quá trình này bảo mật, tin tức trước đó chỉ là khả năng, hôm nay có kết quả không chưa chắc.

Kết thúc kỳ thi, đám học sinh thi xong thì đều thở phào chẳng biết gì, giáo viên thì vì những chuyện bên lề mà thấp tha thấp thỏm.

Đàm Khánh Xuyên mấy ngày qua chẳng ngủ yên, bị dày vò đến khổ, sáng nay dậy sớm rửa mặt, nhìn bản thân tiều tụy trong chỉ biết cười gượng.

Mấy hôm vừa rồi trường chấn chỉnh lại kỷ luật, tổ chấm thi tăng ca chấm bài, thống kê sắp có rồi, thôi thì lành hay dữ thì cũng nên kết thúc sớm đi cho bớt tội nợ. Đâu chỉ ông ta, những người khác đều đang nóng lòng đợi kết quả, nhiều lúc đi qua hành lang cũng có người nhìn với ánh mắt cổ vũ.

Trường học không nên như thế mới phải, Đàm Khánh Xuyên đôi lúc muốn tới thẳng chỗ hiệu trưởng chất vấn ông ta sao đưa loại người như Vương Kỳ vào Nhất Trung, xem xem trường học biến thành cái gì rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận