Trùng Nhiên

Chương 700: Thu hoạch nhiều hơn mong đợi. (1)

Lớp giải thuật của giáo sư Đặng Tích Hoa được dạy ở giảng đường lớn phía góc tây nam trường, giảng đường bậc thang này là một trong ba giảng đường lớn nhất trường, sức chứa 500 người. Bốn người tới khá sớm, còn chưa tới 7 giờ 30, chính xác là 7 giờ 17 thôi, nhưng mà đã đông lắm rồi, mỗi phút số sinh viên lại tăng lên với cấp số nhân.

Hai hàng đầu tiên theo “truyền thống vinh quang” là nhường ra để cho nữ sinh, thực ra là do tỉ lệ nữ sinh ít, tố chất lại không thấp, cho nên mọi người hiểm ngầm với nhau, để các cô ngồi hàng đầu, cho anh em thêm động lực mà học tập, chứ thi thoảng phải ngoái đầu lại thì không hay đúng không?

Trình Nhiên ngồi ở nửa cuối cạnh ba thứ hàng nát, còn lâu mới tới giờ vào lớp, trong lớp rất ồn ào, có người phát hiện đại lục mới xinh đẹp sẽ huých người bên cạnh, người nọ nối người kia, sau đó bốn cặp mắt chiếu vào cùng một hướng. Tiếp đó là mấy lời giao lưu thế này "Em gái tóc ngắn kia không tệ 7 điểm" " Áo vàng 6 điểm thôi, nhưng thêm 2 điểm vì mặc váy đẹp, chân nuột thật đấy" " Nhìn kia, nhìn kia, cực phẩm, tám điểm ..."

Đúng 8 giờ giáo sư Đặng Tích Hoa vào lớp, không ít sinh viên ngạc nhiên, mọi người đều bị học vị của ông làm có cảm quan sai về độ tuổi. Giáo sư Đặng Tích Hoa trẻ hơn trong tượng tượng rất nhiều, tuy đã ngũ tuần rồi, nhưng trông như chỉ hơn bốn mươi, vóc dáng gọn gàng, bước chân nhanh nhẹn, quần âu sơ mi xanh đơn giản, khuôn mặt phổ thông, trán hơi rộng, không có gì đặc biệt.

Thế nhưng ông đứng trên bục giảng nhìn quanh một vòng, những tiếng xì xào, loạt xoạt trong lớp liền lắng xuống, Đặng Tích Hoa không cần tỏ ra nghiêm nghị vẫn rất có uy, nói luôn:” Chúng ta vào bài giảng.”

Bài giảng cũng không có ngôn ngữ đặc sắc sinh động gì, phần lớn là trực tiếp đơn giản ngắn gọn, tiến độ cũng rất nhanh. Đối với sinh viên đại học mà nói, nếu không có hiểu biết về khái niệm cơ sở, lên lớp mà không xem sách trước thì chẳng khác nào đi trong sương mù, sẽ không có chuyện giải thích từng khái niệm như thời cao trung nữa, mà là mở rộng đề tài, đi sâu vào vấn đề.

Nghe nói giáo sư Đặng Tích Hoa có kỹ năng đặc thù, cơ bản tiếp xúc với sinh viên nào là đều có ấn tượng, giáo viên bình thường, chỉ chú ý trả lời câu hỏi, ai rảnh mà nhớ tới người. Nhưng nếu có người hỏi ông một câu, lần sau ông giảng bài sẽ gọi ra tên người đó, đồng thời dẫn dắt phương hướng suy nghĩ để giải quyết vấn đề.

Đơn giản một chuyện như thế thôi, sinh viên cảm thấy được coi trọng, nói không chừng giữ được nhiệt tình cao độ vào học tập.

Đại khái đó là một kỹ năng của giáo sư Đặng, nhưng để có kỹ năng này cần phải có bộ nhớ mạnh mẽ,

Bài học hôm nay, Đặng Tích Hoa liên tục điểm danh vài người đứng lên trả lời câu hỏi:” Tiết trước tôi đã giảng về các giai đoạn phân tích phép toán, mỗi giai đoạn cần hoàn thành nhiệm vụ gì? Lý Vũ Nhiên, em đứng lên trả lời xem.”

Một nam sinh gầy gõ đeo kính đứng dậy trả lời ngay:” Đối với phép toàn chúng ta phải tiến hành hai giai đoạn phân tích toàn diện, phân tích tiền kỳ và kiểm tra hậu kỳ. Đầu tiên ở tiền kỳ phải xác định hàm số giới hạn thời gian ...”

Giọng hắn rất vang, rất tự tin, nói lưu loát không vấp váp chút nào, nhiều người phải lật sách mới theo kịp sau đó đánh giấu, ghi chép, vài người còn ngạc nhiên.

Lý Vũ Nhiên được Đặng Tích Hoa ra hiệu ngồi xuống, hắn cũng là một trạng nguyên khoa tự nhiên của tỉnh, chẳng qua không ưa nhìn cũng không nổi tiếng như Trình Nhiên thôi.

Tiếp theo có vài sinh viên giơ tay hỏi vài thắc mắc, hoặc thể hiện quan điểm của mình với bài giảng, không giống cao trung dạy cho kịp tiến độ, giao lưu giữa sinh viên và giáo viên ít, có khi giáo viên lên lớp giảng một lèo, giao bài tập là xong. Ở đại học thì khác, nhất là trường có danh tiếng như Đại học Trung Nam, sinh viên chất lượng, giáo viên cũng có trình độ, giao lưu thế này là rất nhiều.

Những thành phần tích cực này đều tới rất sớm, sợ là 6 giờ trời chưa sáng đã tới giảng đường đặt sách chiếm chỗ rồi. Đem so ra đám người phòng 409 nhìn Trình Nhiên ngồi cùng mình ở nửa sau, có cảm giác tội lỗi, làm liên lụy Trình Nhiên rồi.

Tạm nghỉ giữa giờ đán Lý Duy nói ra cao khảo điểm số không thấp, chẳng phải loại lười biếng ham chơi gì, nghe giảng một hồi vẫn thấy đầu óc mụ mẫm, quá nhiều kiến thức về phải xem lại, nếu không lần sau vào lớp chẳng khác gì nghe tiếng ngoài hành tinh.

Lão Quách ngáp dài: “ Trình Quân, đêm qua xem sách gì mà thức khuya vậy?”

“ Computer Architecture: A Quantitative Approach, nếu dịch ra thì chắc gọi là kiến trúc vi tính, phương pháp nghiên cứu lượng hóa, tác phẩm của cựu hiệu trưởng đại học Stanford.”

“ Móa, tài liệu giáo dục nhập khẩu à, cậu xem có hiểu không?”

Tài liệu vi tính ở nước ngoài, đa phần trong nước không phiên dịch được chính xác thuật ngữ chuyên môn cũng như kiến thức miêu tả trong đó, một từ dịch không chuẩn thôi rất có thể khiến người ta vướng mắc khi đọc cả cuốn sách, cho nên vài tư liệu phải đọc nguyên gốc mới nắm được tinh túy.

Điều này yêu cầu cả trình độ chuyên ngành với trình độ ngoại ngữ cực cao, người có tình độ đó họ chẳng đi dịch sách, càng chẳng có thời gian mà dịch. Bởi thế mà ngành công nghệ thông tin của Trung Quốc lạc hậu so với thế giới, kiến thức tiên tiến của thế giới thay đổi và nâng cấp liên tục, đợi dịch truyền bá trong nước chẳng hiểu người ta đã nâng cấp mấy đời rồi.

Nhiều trường đại học trong nước theo đuổi làn sóng công nghệ thông tin, nối nhau mở khoa máy tính chuyên nghiệp, nhưng mà tài liệu giáo dục thì lạc hậu ba tới năm năm rồi. Đại học Trung Nam có thể nói là một trong số rất ít khoa máy tính đi đầu trong nước, thế nhưng so với nước Mỹ vẫn lạc hậu một cách cực đoan.

Trình Nhiên thở dài: “ Rất khó nuốt, nhưng cố mà nuốt thôi chứ biết làm sao.”

Lớp học của giáo sư Đặng Tích Hoa kéo dài ba tiếng, cũng có vài giai đoạn nghỉ ngắn chừng năm mười phút, học xong mọi người lần lượt ký tên vào sổ do trợ giảng mang tới, giáo sư Đặng Tích Hoa ở bục giảng trả lời sinh viên vây quanh.

Khi sổ điểm danh đưa tới chỗ Trình Nhiên, trợ giảng đang học nghiên cứu sinh nói nhỏ: “ Lát lên văn phòng tầng 4 lầu giáo vụ, thầy Đặng tìm cậu.”

Đặng Tích Hoa tìm mình? Ba người bạn cùng phòng đơn giàn nghĩ Trình Nhiên là sinh viên được chú ý ở trong khoa nên giáo sư Đặng muốn gặp nói chuyện thôi, đại khái là đề tài học thuật.

Trình Nhiên biết khó có chuyện đó, nhưng Đặng Tích Hoa là người có tiếng nói trong thượng tầng trường, chuyện y định làm ở đại học Trung Nam trong tương lai sẽ đụng chạm tới lợi ích một số người, gây phản ứng khó dự đoán trước, nếu có thể lôi kéo thêm đồng minh cũng tốt.

Vì thế Trình Nhiên kiên nhẫn đợi Đặng Tích Hoa, Đặng Tích Hoa ở bục giảng cũng hết sức nhẫn nại trả lời câu hỏi của đám sinh viên, ông sử dụng giáo trình năm nhất của đại học Princeton Mỹ, kết hợp với kinh nghiệm của mình, để trải đường nhập môn cho năm thứ nhất.

Ông nhìn thấy sự chênh lệch giữa trong và ngoài nước, lòng sốt ruột lắm, cấp sinh trí, dứt khoát lấy luôn phương pháp giảng dạy của trường Princeton đưa vào đại học Trung Nam, trong đó ông dùng ngôn ngữ C làm chủ thể giảng giải.

Sinh viên của đại học Trung Nam rất hiếu học, vây quanh ông ta hỏi không ngừng, Đặng Tích Hoa mệt mỏi, nhưng ông rất hưởng thụ.

Đợi phía đó kết thúc, Trình Nhiên cũng đứng dậy, mang sách tới văn phòng Đặng Tích Hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận