Trùng Nhiên

Chương 498: Luận kiếm. (1)

Người mà Trình Nhiên sắp gặp tên Lâm Hiểu Tùng, bạn học thời đại học của Lý Minh Thạch, ngay từ thời đi học đã rất năng nổ tích cực, cả học tập lẫn hoạt động đều nổi trội. Sau khi tốt nghiệp xong, khi đám bạn còn đang hoang mang không biết đi đâu về đâu thì hắn tới làm việc ở Thâm Quyến rồi, làm trong cơ cấu viễn thông, về sau cơ cấu này cùng một tập đoàn liên hợp đầu tư thành lập công ty liên doanh cung cấp thiết bị, hắn đảm nhậm quản lý thị trường.

Nói trắng ra là đem thiết bị mua được ở nhà cung cấp, tăng giá bán cho nhà khai phát địa ốc.

Người ta cũng kinh doanh, không ngốc, thông qua quan hệ liên lạc được với người trong nghề để xác nhận giá cả, cho nên hạ giá dự toán xuống tới mức thấp nhất.

Khi đó ai cũng nghĩ, hạng mục này vậy là hỏng rồi thi Lâm Hiểu Tùng không chịu đầu hàng.

Hắn tập hợp bộ phận hành chính, tài vụ, mua sắm tới họ, cấp cho họ một khoản tiền, để mọi người trước tiên ký hợp đồng mua bán thiết bị với nhà cung cấp, giao hẹn trong một năm thực hiện công trình, căn cứ vào tiến độ công trình và giá cả thị trường khi đó để thanh toán. Đồng thời hắn cũng nhắc mọi người, kỳ hạn của công trình này là một năm, trong một năm, các thiết bị sẽ thay đời đổi mới, khiến giá thị trường giảm xuống. Lô thiết bị 150 vạn này nếu không bán ngay, năm sau chỉ cần hơn 100 vạn là có thể mua được, bọn họ tranh thủ ký hợp đồng với bên địa ốc, để bọn họ trả tiền trước, kiếm lấy 150 vạn đã, hạng mục này chỉ lãi chứ không lỗ được.

Khi đó mới là giữa thập niên 90, Lâm Hiểu Tùng đã có thể thuận tay sử dụng hợp đồng tương lai để làm hạng mục, có thể nói tư duy rất nhạy bén.

Nay chính sách Thâm Quyến thay đổi, cục viễn thông chỉnh đốn nghiệp vụ, công ty liên doanh kia cũng đi tới hồi kết, Lâm Hiểu Tùng tới xuống đáy sự nghiệp, làm sao đây? Quay về cục viễn thông, làm chức vụ không mấy quan trọng, chẳng có tương lai gì sao?

Đi kinh doanh sao? Nhưng hắn không có vốn, vậy có thể làm được gì chứ? Lúc đang mất phương hướng thì trong một buổi tụ họp bạn học năm mới, nghe được tình hình của Lý Minh Thạch, người bạn cũ này đang gặp thời gặp vận, làm ăn rất tốt ở Thành Đô, còn thường nhờ cậy bạn bè nghe ngóng một số nhân tài, hắn thông qua quan hệ bắc cầu, quyết định tới Thành Đô xem sao.

Khi Trình Nhiên tiến vào văn phòng nằm ở tầng 5 tòa nhà Phục Long được dùng như tổng bộ CQ thì gặp Lý Minh Thạch đang trò chuyện với Lâm Hiểu Tùng.

Lâm Hiểu Tùng miệng rộng, môi trề, mũi to, đeo kính gọng đen lớn, có lẽ do làm thị trường, xã giao ăn uống nhiều, nên bụng hơi phệ, tướng mạo tệ hết chỗ nói, thế nhưng từ cử chỉ lời nói thấy được đây là người sôi nổi giàu sức sống.

Tổng thể mà nói giống tạo hình giống mấy ông chủ lớn trong phim ảnh.

Được Lý Minh Thạch ra hiệu, Lâm Hiểu Tùng mắt nhìn chằm chằm Trình Nhiên, đi tới bắt tay, trong lòng chửi Lý Minh Thạch, tên đó nói ông chủ còn trẻ, hắn làm sao cũng không ngờ tới là trẻ tới mức này.

Nếu không phải tiếp xúc với Lý Minh Thạch trước, tìm hiểu qua chuyện họ làm, hắn đã nghĩ vị đại thiếu gia này vung tiền chơi đùa.

Trình Nhiên bắt tay Lâm Hiểu Tùng, chân thành hỏi: “ Anh ăn cơm chưa?”

“ Tôi ăn rồi, cùng với Minh Thạch đi thăm lại mấy nơi cũ khi còn học ở Thành Đô, tới quán quen ăn rồi. “ Lâm Hiểu Tùng mỉm cười nhìn Lý Minh Thạch, khéo léo thể hiện quan hệ thân thiết hai bên để gây dựng lòng tin. Sự thực cũng đúng là thế, hai người họ ngồi ở quán nhỏ ăn bát mỳ bò lớn, không chén qua chén lại, không sơn hào hải vị, giống năm xưa còn ở trường, tới quán nhỏ trong ngõ, mỗi người một bát mỳ, nói chuyện tương lai.

“ Thế thì tốt rồi, chúng ta họp thôi. “ Trình Nhiên nói xong đi tới phòng hội nghị, ngăn cách khỏi phòng làm việc lớn bằng ván gỗ, làm việc gọn gàng dứt khoát:

Lâm Hiểu Tùng ngạc nhiên nhìn Lý Minh Thạch, Lý Minh Thạch không nói gì, bộ dạng làm người bàng quan, đi theo Trình Nhiên.

Người trong văn phòng 506 thêm vào Lý Minh Thạch thì tổng cộng chỉ có sáu người, tạo thành một tiểu tổ. Những người này đều do Trình Nhiên tìm cha mình xin, sau đó tự mình trả lương, tự mình dùng, chỉ mượn tạm địa điểm và máy móc ở đây thôi.

Mọi người tới đông đủ, Lâm Hiểu Tùng đứng ở góc, Trình Nhiên ngồi xuống đầu bàn, nói luôn: “ Thời gian qua người dùng của chúng ta liên tục tăng trưởng, hạn ngạch máy chủ Phục Long cung cấp cho chúng ta lại sắp dùng hết rồi. Thế nên hôm nay tôi mang tới cho mọi người tin tức tốt, chúng ta từ giờ mua máy chủ của mình, không phải mọi người thích tower server X series của IBM à? Giờ tôi vỗ bàn quyết định, mua mua mua.”

Cả phòng ồ lên, Lưu Nghị phụ trách tối ưu hóa phần mềm hưng phấn vô cùng, đùa một câu: “ Giám đốc Tiểu Trình, mười mấy vạn cơ đấy, vậy mà nói mua là mua. Hạng mục nào của cậu kiếm được nhiều tiền thế, tổng giám đốc Trình có biết chưa? Có bị tịch thu không? Đừng để vừa hứa với chúng tôi, về nhà một cái đã phải nộp tiền rồi, làm anh em chúng tôi mừng hụt một phen.”

Mọi người cười rộ lên, ở đây toàn là những người quen biết Trình Nhiên từ trước, thông qua thời gian phát triển CQ càng thêm thân thiết, vì thế nói đùa như vậy không hề gì.

Lập trình viên Liễu Nguyên như trút được gánh nặng: “ Thế là không cần xảy ra vấn đề gì lại phải chạy tới phòng máy tầng 13 nữa, điều chỉnh một chút cũng phải xem sắc mặt người ta.”

Nói đùa vậy thôi, máy chủ của Phục Long tuy cung cấp cho tiểu tổ CQ dùng, nhưng từ trên xuống dưới có ai không biết đây là hạng mục của Trình Nhiên, ai lại gây khó dễ chứ? Chẳng qua phòng máy của Phục Long không phải ai muốn vào cũng được, có quy định nghiêm ngặt, mỗi khi có điều chỉnh phải có nhân viên giám sát, đôi khi vì không đủ người phụ trách trong phòng, lại gặp đúng lúc xảy ra chuyện, việc khắc phục sự cố của CQ không thể tiến hành, gây nhiều bất tiện.

Không thể trách Phục Long quản lý nghiêm ngặt, với tư tưởng quân sự hóa của Trình Phi Dương, bất kỳ thao tác nào cũng theo quy định mà làm, nếu không sẽ bị phạt. Chính Trình Phi Dương phạm lỗi cũng bị trừ lương, khỏi nói tới nhân viên bình thường. Phương thức quản lý đó khác hoàn toàn với không khí đương đối lỏng lẻo thoải mái ở CQ, điều này định sẵn hai bên trong tương lai sẽ không thể dung hòa.

Cùng với việc CQ ngày một lớn mạnh, không thể mãi chiếm dụng tài nguyên của Phục Long, sau này phải chuẩn lắp máy chủ ở tòa nhà Phục Long.

Phục Long có thể giúp y qua được giai đoạn khởi đầu thuận lợi, sau này CQ phải dựa vào mình.

Lâm Hiểu Tùng ở trong góc khẽ gật đầu, kỳ thực khi Lý Minh Thạch kể chuyện, hắn đã nhận ra cái họa ngầm trong việc này, còn định lát làm quân bài đàm phán, không ngờ Trình Nhiên giải quyết rồi.

Trình Nhiên tiếp tục nói: “ Mọi người cứ làm cho tốt là được, nếu cần thiết, nâng cấp lên IBM RS6000 cũng không phải không được.”

“ Giám đốc Tiểu Trình, chúng tôi không dám đòi hỏi vậy đâu, có thể dùng X series là được rồi, chứ cái thứ kia tới 80 vạn tệ, nhìn thì thèm thật đấy, chúng ta chưa làm ra lợi nhuận, không dám đốt tiền. “ Cả đám lại nhao nhao, sợ nhất giám đốc Tiểu Trình nổi hứng bất chợt, theo không nổi:

“ Yên tâm, bánh mỳ sẽ có, sữa cũng sẽ có, máy chủ càng sẽ có. “ Trình Nhiên phóng khoáng phất tay: “ Tôi biết, chúng ta đang liên tục phá kỷ lục, hôm nay tôi tới đây không phải là khen ngợi hay tưởng thưởng cho mọi người, mà là để nói chuyện ...”

Lâm Hiểu Tùng đứng khoanh tay, muốn xem vị giám đốc Tiểu Trình này muốn nói gì, cái công ty này quá nhỏ, đừng nói mời hắn về làm việc, mời hắn về làm lãnh đạo, hắn còn xem xét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận