Trùng Nhiên

Chương 653: Thằng ngốc.

Liễu Cao không ngại nói thẳng với Trình Nhiên, một mặt vì thằng bé này thực sự đã thành mối uy hiếp rồi, vốn chỉ cho rằng là thằng nhãi con nào đó có bề ngoài đẹp trai, cái mồm khéo léo chút thôi, nếu có hành động gì đi quá giới hạn, người chị họ ghê gớm của mình sẽ chặn đứng.

Vậy mà không hiểu sao, chị hắn lại để mặc hai đứa chúng nó phát triển.

Lục Vĩ đã cho hắn biết cuộc gặp gỡ với Khương Hồng Thược trước khi cô qua Mỹ, bọn họ phải thực sự nghiêm túc đối đãi với thằng nhãi này rồi.

Ở phương diện khác, thời gian qua hắn tìm mọi cách tiếp cận Khương Hồng Thược, một là hàn gắn rạn nứt hai cậu cháu, đồng thời để uốn nắn đứa cháu này về con đường đúng đắn, hắn sẽ không để Khương gia thành trò cười cho người ta.

Thế nhưng chẳng chuyện gì diễn ra theo ý muốn của Liễu Cao hết, trong lòng hắn hết sức sốt ruột.

Nếu đối diện là Trình Phi Dương, nói không chừng hắn còn khách khí vài phần, dù có là cảnh cáo, cũng giữ chút thể diện bề ngoài.

Còn thằng bé này, bất kể thân phận địa vị xã hội hay với tư cách cậu của Khương Hồng Thược thì hắn không cần phải nể nang gì hết, chưa tát cho hai phát chỉ mặt nói một câu "Xéo" là nhờ giáo dưỡng của hắn rồi.

“ Nói cho cùng, cha cậu nổi lên một cách nhanh chóng, người ngoài nhìn vào ca ngợi đấy, nhưng trong nghề, điều này tương đương đập vỡ bát cơm của rất nhiều người, có muốn biết sau lưng có bao nhiêu người dồn cha cậu vào chỗ chết không? Ngay ở đây cũng có người Mỹ yêu cầu bọn tôi, bóp chết khả năng tiến bộ của cha cậu. “ Liễu Cao dựa người vào lưng ghế, chân vắt chéo, lời lẽ đầy uy hiếp nhưng giọng nói ôn hòa, cứ như bậc trưởng bối đang chỉ dẫn cho con cháu trong nhà:

Hắn thấy phong phạm gia tộc cần thế, đó là sự khác biệt so với kẻ tầm thường.

Thế nhưng thanh nhiên kia đột nhiên mấp máy môi: “ Đồ ngốc.”

Liễu Cao cứng người, tư thế của hắn không thay đổi, hắn vừa nghe thấy hai chữ .... Hắn nghe rõ, nhưng làm sao có thể chứ, chuyện này quá hoang đường.

Không thể nào, chắc là vừa rồi không để ý nên nghe nhầm.

Đúng thế, từ đầu đến cuối hắn như đang nói chuyện một mình, hoàn toàn không để ý tới phản ứng của Trình Nhiên ra sao, có lẽ nghe nhầm thật.

Kết quả thanh niên kia lặp lại lần nữa: “ Đồ ngốc.”

Sau đó người thanh niên tựa hồ từ đầu tới cuối chẳng hề có chút tỉnh ngộ nào đó cũng giống như hắn ngồi vắn chéo chân, cười nhẹ nhàng: “ Chú nói những lời này muốn tôi về nói lại với cha mình, để cha tôi tự rối loạn lo trước sợ sau, sau đó cha tôi vì sự nghiệp vì gia đình, bắt tôi không được qua lại với Hồng Thược chứ gì? Chú thực sự nghĩ là chú có thể uy hiếp tới chuyện làm ăn của cha tôi.”

“ Chú chẳng qua chỉ đi làm chó cho người ta, làm gì có tư cách nói chuyện với cha tôi, nên định đi bắt nạt một thằng bé hả? Đấy là cái tư cách con người của chú đấy à, chú tự biết đối đầu chính diện với Phục Long chẳng có tí cơ hội nào, cho nên mới dùng thủ đoạn rẻ rách này, vậy mà lại tỏ thái độ cao ngạo, nó có nực cười không? Nếu chú có cái năng lực đó thì chú chặn Phục Long ở trong nước rồi, cần gì ra nước ngoài diễu võ giương oai chứ! Năm qua Phục Long khiến cái công ty buôn nuốt bọt của chú tổn thất lớn lắm mà.”

“ À không, quên mất, chú làm gì có quyền tự quyết. Cơ mà chú tự làm chó cho người ta thì cũng phải đi hỏi xem người ta có thực sự coi chú như con chó trung thành không, hay là vẻn vẹn lợi dụng làm vài chuyện bẩn thỉu, sau đó khi không cần đem lột da?”

Uỳnh, uỳnh!

Tựa hồ có sấm chớp nổ trong đầu Liễu Cao, gân xanh nổi chẳng chịt trên trán, cả đời hắn, sinh ra ngậm thìa vào, ở hoàn cảnh hắn sinh hoạt, đã bao giờ nghe những lời như thế.

Vô học, đúng là thứ vô học hỗn láo.

Liễu Cao gần như dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn Trình Nhiên, gằn giọng nói từng chữ: “ Cậu có biết mình đang nói gì không, có biết lời mình nói có thể đem tới hậu quả gì không?”

Khóe mắt hắn thấy Khương Hồng Thược ở nguyên chỗ cũ, xem ra cô không định đi tới, có vẻ chẳng sợ Trình Nhiên thiệt thòi.

Điều đó làm hắn khó chịu.

Coi thường mình sao? Đứa cháu gái kiêu ngạo đó, hắn vốn không hề thích, chẳng qua là con nhãi xinh đẹp một chút, được người ta xum xoe nên nghĩ mình ghê gớm.

Trình Nhiên mở hai chân ra, tay đặt lên đầu gối, ngẩng nhìn Liễu Cao, tuy nói hắn giận dữ điên người, nhưng không hoàn toàn mất lý trí: “ Vậy nói ra xem nào, chú có thể làm gì với công việc của cha tôi đây? Thực sự nghĩ rằng mình có thể gây sóng gió gì đấy à? Chú có nắm cổ phần một công ty Mỹ có công nghệ lõi tương quan không? Chú có thể tác động vào ý kiến của đại cổ đông trong việc hợp tác với Phục Long không? Hay là chú có thể đưa ra được lợi ích tương ứng với thứ Phục Long mang tới cho họ? Chú có tư cách gì mà bao vây kỹ thuật phải đồ mồ hôi ra nghiên cứu?”

Liêu Cao mặt đanh lại như sắt, vì hắn không có gì cả.

Trình Nhiên chẳng buồn nhìn mặt Liễu Cao, giọng đều đều nói: “Về mặt kỹ thuật, chú chẳng làm gì nổi hết, chú chẳng qua là con buôn, không có chút thì người khác nhảy vào thay thế này, nên chú chẳng có tư cách hay tiếng nói gì ở cái lĩnh vực này. Vậy thì còn tầng cấp chính trị, định lấy cái gọi là mạng lưới quan hệ với chính khách Mỹ à? Chú lấy lý do gì? Dùng luận điệu sự uy hiếp của Trung Quốc? Hay công ty công nghệ Trung Quốc ăn cắp kỹ thuật của Mỹ? Loại chuyện này đối thủ cạnh tranh của chúng tôi ở Mỹ đã làm rồi, thêm một thằng hề giở trò cũng chẳng nhiều.”

“ Vì sao Washington là trái tim của nước Mỹ, vì ông ta thực sự là một vĩ nhân, là nhà chính trí được người dân Mỹ công nhận, là đại biểu tinh thần của nước Mỹ. Tinh thần này là bao dung, cởi mở, tụ do, độc lập và bình đẳng. Còn những tổng tống sau ông ấy đều kém quá nhiều, chỉ là chính khách chứ không phải là nhà chính trị. Tinh thần của nước Mỹ đang mất đi, Phục Long đề xướng ra sự phát triển hài hòa trong anh có tôi, chúng tôi thể hiện được sự chân thành của mình, cùng hợp tác hạng mục từ thiện với báo lớn Los Angeles Times và The Washington Post, thể hiện tinh thần nước Mỹ, chú cho rằng những chính khách Mỹ mà chú gọi là đồng minh sẽ vì loại người như chú mà đứng ra ngăn cản, đi ngược lại làn sóng dư luận.”

Liễu Cao mặt càng thêm âm trầm

“ Mà thực ra thì chú đâu có biết cha tôi đang làm cái gì, cái loại người như chú cũng chẳng hiểu được điều cha tôi thực sự muốn làm. Mấy thằng hề như chú trên đời này nhiều lắm, khi đụng chạm tới lợi ích liền nhảy dựng lên thôi, nói nghe thì hay nhưng thâm tâm rỗng tuếch làm gì có cái đâu ... Chẳng sao cả, không có chú nhảy ra thì có thằng hề khác, cha tội dự liệu được rồi, bất kể là chú hay người sau lưng chú.”

“ Chú chẳng hiểu cái gì cả, ngay tư đầu, sự uy hiếp của chú, cái gì mà phá hỏng chuyện làm ăn của rất nhiều người, bao nhiêu người hận không thể dồn Phục Long vào chỗ chết. Chú nghĩ tôi sợ chắc, không, ngược lại là khác, các người lên cơn điên cho thấy điều cha tôi làm là đúng rồi, các người bị chọc vào chỗ hiểm rồi, biết mình sắp toi rồi. Chúng tôi cần làm là từng bước, từng bước dùng búa siêu độ các ngươi. Chú nên hiểu, sự uy hiếp của chú với tôi là thứ nức cười lắm, vì ngay từ đầu, mục tiêu của tôi là đánh chết loại người như chú đấy ... Chú nghĩ tôi sẽ khách khí với chú à? Dù chú có là ông cậu vớ vẩn gì đó của Hồng Thược, thằng ngốc vẫn là thằng ngốc. “Trình Nhiên nhếch mép buông lời cuối:

“ Một thằng ngốc mại bản đáng chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận