Trùng Nhiên

Chương 259: Thằng nhóc này là ai! (1)

Khi trao đổi điện thoại với Trình Tề, Trình Nhiên chủ yếu xác lập nội dung công việc cho phòng công tác Liên Chúng, để anh cả không đi chệch hướng thôi, còn chi tiết thì y không can dự. Thậm chí vài quyết định trọng đại, Trình Nhiên không ý kiến, dù Trình Tề làm sai thì y không sửa lại, một là vì phải để Trình Tề tự tay làm mới có kinh nghiệm, hai là vì y ... lười.

Y lười thật.

Trình Nhiên cảm thấy gần đây mình càng ngày càng lười, càng uể oải thì phải, ghét mấy chuyện rườm rà chi tiết, nếu không có chuyện lập diễn đàn thảo luận, y còn chả muốn hỏi tới.

Khi bảo Trình Tề cùng vị "cao thủ máy tính" Nhâm Kỳ kia lập nên bộ phận kỹ thuật, Trình Tề còn hỏi một câu :" Chẳng lẽ board game mà còn có thể làm thành game internet à? Đặc điểm lớn nhất của chúng ta là chơi ngoài đời thật mà ..." Tạm thời Trình Nhiên không giải thích nhiều với hắn, cứ thăm dò đã, lập nên ban kỹ thuật đi, rồi làm tới đâu phải xem năng lực thế nào mới quyết được.

Trình Tề lại kể về quá trình quen biết với Nhâm Kỳ, mới đầu hai người quen nhau vì trong tên có một chữ đồng âm, cho nên coi là duyên phận, đều còn trẻ, vài bữa bia thôi là thân thuộc lắm rồi. Trình Nhiên phải thừa nhận, anh mình đẹp trai sáng láng, tính cách rộng rãi, ăn nói không kém, nếu thêm lịch duyệt, không chừng thành "sức hút nhân cách", chỉ là thứ này cần thời gian mài rũa mới ngày một rõ ràng.

Cuối cùng trước khi cúp điện thoại, Trình Tề còn nói: “ Mau mau kiếm lúc nào rảnh rỗi tới Thành Đô đi, Nhâm Kỳ biết em là người sáng tạo ra trò chơi này, hắn bất ngờ lắm, nói có rất nhiều ý tưởng muốn giao lưu với em đấy.”

Trình Nhiên ậm ừ, vừa mới sau Tết ra bản cập nhật xong, hai tháng chứ mấy, anh cả đã sốt ruột muốn bản tiếp theo rồi. Tam Quốc Sát bây giờ dù làm thế nào thì cũng chỉ là thú vui nhỏ của y mà thôi, khai thác vừa đủ mới không đánh mất hứng thú, so ra lúc này y càng hứng thú để ý tới công ty Phục Long của cha.

Sự phát triển của Phục Long sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới tương lai của y, tới mộng tưởng làm đại thiếu gia của y.

Qua năm mới, trải qua nửa năm mở rộng, chiến lược lấy nông thôn bao vây thành thị của Phục Long đã gây ra chú ý ở trong tỉnh rồi, chi nhánh của Trung Hải Bối Thác, Bắc Thông ở Thành Đô bắt đầu thấy cảnh giác, khi tiêu thụ liên tục suy giảm, nhưng mà phản ứng của họ vẫn còn quá chậm.

Gần như toàn bộ cục bưu điện tuyến huyện và thành phố cấp ba ở trong tỉnh đã thành khách hàng của Phục Long. Mấy công ty thông tin lâu năm đó lúc này mới nghĩ cách vãn hồi khách hàng của mình, nhưng mà bản thân bọn họ là chi nhánh thôi, nói khó nghe chút thì là đại lý cỡ lớn, nhiều chuyện căn bản không thể làm một cách tỉ mỉ giống như Phục Long được.

Cảm thụ được uy hiếp của Phục Long, bọn họ báo cáo lên trên, đợi báo cáo của họ thông qua quy trình tới được tổng công ty ở Bắc Kinh, Quảng Châu lại còn phải đợi cao tầng triệu tập hội nghị để thảo luận.

Thế nhưng nội dung thảo luận vẫn là vấn đề chiến lược thị trường ở tây nam, mấy đi mấy cái huyện với thành phố loại ba, tổng lợi nhuận trong tỉnh cùng lắm sụt giảm 15%, so với toàn quốc thì tức là chưa tới 1%. Đây chưa phải vấn đề lớn, ai lại muốn bỏ công sức lớn tranh đoạt thị trường giá trị nhỏ như vậy, công ty tranh luận kịch liệt, nhưng chẳng ai coi Phục Long là uy hiếp, cần tập trung lực lượng để dập tắt cuộc cách mạng đang ở trạng thái manh mún này.

Kết quả của hội nghị thượng tầng thì vẫn là tăng cường đầu tư vào tây nam, nhưng đầu tư vào cái gì lại gây tranh cãi.

Khi tìm hiểu tình hình kỹ hơn thì bọn họ nhận ra trước kia kiến thiết cơ sở ở tây nam không đến nơi đến chốn. Bọn họ tới với ý đồ khai thác thị trường chứ không bồi dưỡng nó, nên mọi thứ chỉ mang tính chất tạm bợ, giờ muốn triệt để giải quyết vấn đề thì bỏ nhiều tiền cải tạo nâng cấp thiết bị, vậy cách đỡ tốn kém hơn là tăng cường nhân lực cho tây nam.

Cái công ty nhà quê, lại còn đấu được với chuyên gia được đào tạo bài bản từ nước ngoài sao?

Thế là đội ngũ lớn từ hỗ trợ kỹ thuật tới kinh doanh ở trên xuống, chi nhánh ở Thành Đô bắt đầu hoạt động, phái người đi lôi kéo khách hàng, nhưng khách hàng bây giờ được Phục Long không tiếc công sức giáo dục tư tưởng nâng cao kiến thức đã không còn mơ mơ hồ hồ như trước. Anh chào hàng chúng tôi dùng thiết bị của anh à? Cũng được! Tặng quà cáp à? Chúng tôi nhận … cơ mà nói đi phải nói lại thiết bị của các anh có gì hơn cái tôi đang dùng, dịch vụ chăm sóc khách hàng của các anh thế nào, máy móc mà xảy ra sự cố thì phí bảo trì bảo dưỡng ra sao?

Một loạt vấn đề đặt ra khiến người của mấy công ty lớn đổ mồ hôi.

Căn bản không có sơ hở nào cho bọn họ luồn qua, chỉ biết nhìn mà thở dài, chuyện này liên quan cơ sở hạ tầng, bọn họ lại phải liên lạc với tổng bộ, chứ họ không đủ quyền lực định đoạt.

Thế là lại phải đợi, trong khi đó phía Phục Long biết đối thủ hành động, lập tức lên phương án ứng phó.

Trình Nhiên thấy, đây chính là sự khác biệt của công ty lớn đã hình thành quy mô và công ty đang lên. Với Phục Long thì tiện thế nào làm thế nấy, không câu nệ quy trình. Trong khi công ty lớn thì khác, quy củ rườm rà, cơ cấu cồng kềnh, khi gặp phải công kích, phản ứng ứng luôn chậm nửa nhịp.

Quan trọng nhất là tới giờ bọn họ không coi trọng cái thị trường gân gà cấp huyện kia, không muốn bỏ công sức quá nhiều, giải pháp nửa vời, còn Phục Long lấy tư thái gà mẹ bảo vệ ổ ra, đối thủ tới là liều mình chiến đấu.

Nên thắng bại rõ ràng.

Trong quá trình đó cũng xảy ra một việc nhỏ, vì Trình Phi Dương ra ngoài quên mang chìa khóa, buổi tối phải mở két bảo hiểm ở văn phòng, Từ Lan bảo Trình Nhiên tan học về nhà mang chìa khóa tới văn phòng cho cha.

Trình Nhiên đi qua vườn hoa sau khu tập thể tới khu văn phòng công ty, hỏi tiếp tân mới biết Trình Phi Dương đang họp ở phòng hội nghị.

Cái tòa nhà văn phòng này vốn là của Hoa Thông, kiểu dáng thì lạc hậu lắm lắm rồi, nhưng xây dựng rất chắc chắn, sau khi công ty Phục Long thành lập chỉ vôi ve lại mà thôi, địa điểm họp là phòng hoạt động chung của công nhân viên chức trước kia, nay sửa thành phòng hội nghị, chứa được cả trăm người.

Trình Nhiên đẩy phòng hội nghị ra một nửa, thò đầu vào, thấy cha và đám cao tầng ngồi đó, trên bục có người đang chỉ bảng đen giảng giải gì đó. Cái tấm bảng đen lớn này là sản vật cũ, trước kia hay dùng phấn vẽ vời lên đó kiểu một loại báo tường vậy, căn phòng này tuy được cải tạo rồi, nhưng vì kỷ niệm, tấm bảng đen vẫn giữ lại.

Nhìn thấy Trình Nhiên thập thò ngoài cửa, mắt láo liên, trong phòng truyền ra những tiếng cười. Những lãnh đạo ở đây đều là người nhìn Trình Nhiên lớn lên mà, biết không ít chuyện hay ho từ nhỏ tới lớn của y.

Trình Phi Dương biết con trai tới đưa chìa khóa, liền vẫy tay gọi.

Phát biểu trên bục là cố vấn cao cấp, giờ công ty Phục Long có tiền rồi, không tiếc công sức đi đào nhân tài, người này tên Cố Thành Tây, người Trung Hải, xuất thân học giả đại học Nam Kinh, tới Phục Long được ba tháng, thuộc phái học viện. Trình Phi Dương mời ông ta, một mặt là muốn lập quan hệ với Đại học Nam Kinh, để có thể tranh thủ nguồn tài nguyên học sinh tốt nghiệp ưu tú của họ.

Phương diện khác là Cố Thành Tây làm tham mưu về mặt kỹ thuật.

Cố Thành Tây sau khi tới Phục Long thì mắt cao hơn trời, trước kia ông làm ở một số xí nghiệp, bất luận quy mô hay danh tiếng đều ăn đứt Phục Long non trẻ. Đa phần cao tầng Phục Long xuất thân thảo mãng, không nể nang gì ông ta, nên Cố Thành Tây rất muốn thể hiện sự tồn tại của mình, đại khái có ý dựa vào địa vị và tư cách học phái chính thống của mình, đứng trên cao tầng Phục Long.

Ông ta rất tích cực vung chân múa tay với sách lược của Phục Long, Trình Phi Dương cái nghe cái không, làm Cố Thành Tây không đắc ý nổi, trong lòng rủa thầm không ít. Ông ta động một chút mở miệng ra là đeo thành quả luận văn, nghiên cứu học thuật bên mép, con số tổng kết của ông ta là trài qua thống kê khoa học đáng hoàng, không nghe ông ta là sẽ thua thiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận