Trùng Nhiên

Chương 427: Ba bí mật. (1)

Nhận được điện thoại cho phép hành động, Cố Tiểu Quân từ trong xe đi ra, đó là chiếc việt dã Mitsubishi bình thường, ngoài không sơn màu cảnh sát, thuận tiện hoạt động. Xe này nhìn không có gì hay nhưng chạy khỏe chịu được nhiều địa hình.

Tòa nhà thương nghiệp treo biển Tập đoàn Hâm Long nằm ở giữa đường chính của Thành Đô, tập nập người ra vào, nhìn qua có vẻ hết sức chính quy, cùng với việc xuất hiện ở đoàn người Cố Tiểu Quân mà bầu không khí trở nên căng thẳng.

Bảo an ở cổng chưa bao giờ thấy ai dám ngang nhiên xông vào một nơi treo biển Hâm Long như thế.

Lôi Vĩ mấy năm qua đã phát tán đánh tiếng tới cả khu vực xung quanh, người khác nghe tên sợ mất vía, huống hồ đây còn là tổng bộ nơi có Lôi Vĩ tọa trấn, đúng là lúc nào cũng có những kẻ tự tìm tới cái chết.

Cố Tiểu Quân dẫn theo bốn người luôn cùng hắn đi làm nhiệm vụ ở Sơn Hải. Lão Triệu là dân hình sự lâu năm, kinh nghiệm lão thành, sở trường cận chiến, Tiểu Thất gầy gò nhất nhưng linh hoạt, Giang Triều vạm vỡ là tên cuồng thể hình trong đội, suốt ngày tập cơ bắp, hay xung đột với Lão Triệu. Một dựa vào kinh nghiệm lâu năm, một dựa vào thể chất, đánh nhau ngang tay. Thế nhưng "Tứ Muội" cao chỉ có 1 mét 57 mới là thứ dị loại, từ nhỏ luyện tập thể dục thể thao, lấy thân phận vận động viên quốc gia bậc 2 tiến vào đặc cảnh, dù là Giang Triều thích khoe khoang hay Lão Triệu lọc lõi đều không muốn trêu chọc vào.

Ở quầy tiếp tân, một tên cốt cán trung tầng tay tùy ý chống quầy, không có vẻ hung dữ như đám bảo an, ngược lại miệng còn mang nụ cười, đi tới chặng trước mặt Cố Tiểu Quân. Không thể để đám người này tiến thêm chỉ một bước được, nếu không người phải quỳ xuống nhận sai kiểm điểm chính là bọn chúng.

Tên cốt cán dùng vai huých Cố Tiểu Quân, hài hước nói: “ Có biết đây là nơi nào không?”

Còn chưa nói hết lời đã bị Cố Tiểu Quân ấn vai, năm ngón tay như sắt bấm vào vai hắn, đẩy một phát lùi ba bốn bước.

Đây là đại sảnh tập đoàn Hâm Long, vậy mà có đứa dám vuốt râu hùm, tên cốt cán phất tay: “ Chúng mày ....”

Đám bảo an xung quanh vừa mới dợm bước xông vào thì một tấm thẻ cảnh sát đưa ra trước mắt, cả đám chết nghẹn, tuy không dám làm gì nữa, nhưng ánh mắt càng thêm hung dữ.

Rõ ràng cảnh sát không đủ sức uy hiếp với chúng.

Tên cốt cán cười gằn: “ Thì ra là cảnh sát, bảo sao oai phong thế, nhưng mà các anh có lệnh lục soát không? Hay là có chuyện gì, có muốn uống trà không, không uống thì có thể cút khỏi đây không? Các anh xông vào quấy rối hoạt động kinh doanh, cảnh sát ức hiếp xí nghiệp dân doanh, sợ là vác đá đập chân mình đấy. “

Cố Tiền Quân quay sang hỏi Tiểu Thất: “ Hắn có tên không?”

“ Có, Lưu Vinh Phát. “ Tiểu Thất gật đầu xác nhận tên cốt cán xương gò má cao này ở trong danh sách, lấy còng tay ra đi tới còng ngay lại:

Lưu Vinh Phát vừa rồi còn ra vẻ yêng hùng, thoắt cái lộ cái mặt vô lại, chưa động vào người đã la lối om sòm: “ Cảnh sát bắt người phi pháp, bớ người ta, cảnh sát vô cớ bắt người.”

“ Lưu Vinh Phát, anh dính líu tới tội danh bắt giữ người trái phép và cố ý gây thương tích, có gì nói sau đi.”

“ Mẹ nó, các người ở khu nào, muốn chết à? “Đám bảo an nhao nhao xông tới gây áp lực.

Giang Triều rút súng quát lớn: “ Cảnh sát phá án, tất cả ngồi xuống.”

Đám bảo an đưa mặt nhìn nhau, đối phương còng Lưu Vinh Phát rồi, giờ còn bắt bọn họ ngồi xuống à? Đây chính là tổng bộ tập đoàn Hâm Long đấy.

Ngồi xuống?

Bọn chúng từ khi đeo phù hiệu Hâm Long trên người, đã bao giờ bị sỉ nhục như thế chứ?

Chỉ tiếc là mới vài giây do dự, bên kia mấy khẩu súng đã rút ra, đồng thời cảnh cáo: “ Lập tức ngồi xuống, hai tay ôm đầu.”

“ Ngồi xuống ngay.”

Đối diện với nòng súng đen ngòm, cả đám bảo an dù uất hận cũng chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cố Tiểu Quân gọi nữ tiếp tân tới yêu cầu chỉ đường, cô gái này đi tới hành lang chỉ hướng, nói văn phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn ở tầng 3, dù là sợ tới toàn thân run lên cũng không dám tiến thêm một bước.

Hiển nhiên Lôi Vĩ uy hiếp tinh thần đã thâm căn cố đế rồi.

Ba người Tiểu Thất, Giang Triều, Lão Triệu khống chế đại sảnh và lối đi vào, Cố Tiểu Quân bấm thang máy, Tứ Muội trực tiếp cầm súng đi lên lầu.

Cửa thang máy tầng ba mở ra, đối diện hành lang dài là văn phòng Lôi Vĩ, đại khái đã được báo cáo về động tĩnh ở dưới lầu, Lôi Vĩ cùng một đám người rời văn phòng, tên đứng cạnh Lôi Vĩ đi tới chỉ Cố Tiểu Quân hỏi: “ Người anh em ở phân cục nào, có chuyện gì?”

Cố Tiểu Quân đi qua bên cạnh hắn hắn, lạnh lùng bỏ lại một câu: “ Mày là Triệu Hưng, hay gọi là quân sư của Lôi Vĩ hả, mày không trong danh sách bắt giữ, nhưng từ giờ trở đi đừng đi đâu hết, sẽ còn tìm mày nói chuyện.”

Triệu Hưng run một cái, kinh ngạc nhìn Cố Tiểu Quân khô khan như cỗ máy đi ngang qua, tiếp đó thấy một nữ cảnh sát từ cầu thang bộ cầm súng đi lên.

Ngược lại Lôi Vĩ tỏ ra rất bình thường, đưa tay mời: “ Rốt cuộc là có chuyện gì thế anh cảnh sát, các anh tới đây bắt người à, chỗ chúng tôi có tội phạm sao ... Nào nào, các anh nói với tôi, nếu chỗ chúng tôi có phần tử tội phạm, tôi làm chủ tịch công ty cũng phải tìm hiểu và phối hợp với công an mà.”

Lôi Vĩ châm điếu thuốc đi vào phòng hội nghị trước, lấy cái gạt tàn để trước mặt, bày ra thái độ muốn thong thả bàn bạc.

Cố Tiểu Quân và Tứ Muội nhiều lần tham gia nhiều tổ chuyên án cấp tỉnh, gặp qua một số tên tội phạm có cấp số, nhưng người có thể thản nhiên như không khi cảnh sát tới nhà thế này thật hiếm có.

“ Lôi Vĩ, anh có liên quan tới nhiều tội danh cố ý gây thương tích, bắt giữ người trái phép, thậm chí giết người, khả năng cần anh phối hợp .”

Lỗi Vĩ vẫy tay trái, cười nói: “ Được rồi, được rồi, anh cảnh sát, anh có chứng cứ không? Có lệnh bắt giữ không? Ai ra lệnh bắt?”

Tứ Muội quát: “ Những kẻ liên quan tới anh tội chứng đã rõ ràng, anh có biết Lô Hiểu Đông, Cừu Tĩnh, Hoàng Binh không, bọn họ có phải cấp dưới của anh không? Họ làm gì, anh có biết không, không phải anh ra lệnh sao?”

“ Đó là nhân viên của công ty Hâm Long. “ Lôi Vĩ giọng cao lên: “ Nhân viên của tôi, tôi có quyền dựa theo luật lao động thuê bọn họ, nhưng không có quyền can dự vào hành vi của họ. Họ làm gì ngoài công ty, tôi không phải mẹ họ, không phải người giám hộ, sao lại đổ lên người tôi? Các vị có nói lý không đấy hả?”

“ Tôi biết tôi làm xí nghiệp dân doanh, lại còn làm không tệ, thế nào cũng có kẻ đỏ mắt, cho nên xưa nay tin đồn không dứt. Nhưng con người tôi, nói lời ngay làm việc thẳng, làm người làm việc dám nói một câu, không thẹn với lương tâm.”

“ Vì thế mà loại người như tôi không hòa nhập được vào quy tắc ngầm trong nghề, thành gai trong mắt nhiều người. Tôi biết các vị làm việc theo quy định, nhưng người bảo các vị làm việc này là phạm pháp, là đả kích báo thù, thậm chí muốn diệt trừ Lôi Vĩ tôi, để chia bánh cho người bên cạnh, các vị đang giúp hổ làm việc ác, mưu hại một công dân làm việc theo pháp luật.”

Tứ Muội bĩu môi khinh bỉ, đúng là loại mặt trơ trán bóng, không còn có chút liêm sỉ nào nữa, gì mà người giang hồ dám làm dám nhận, cô nhổ vào, rặt một đám hèn hạ chỉ giỏi ức hiếp người thân cô thế cô.

Cố Tiểu Quân chẳng buồn nghe hắn lải nhải mấy lời vô nghĩa, ngắt lời: “ Lôi Vĩ, tôi có ba bí mật muốn nói với anh đây, có muốn nghe không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận