Trùng Nhiên

Chương 571: Một bức tranh đẹp. (2)

Vì để đánh lạc hướng khỏi chuyện lỡ mồm này, Du Hiểu liền tiết lộ quan hệ của bọn họ với Tần Tây Trăn.

“ Cái gì? Trong tài liệu nói cô ấy từng là giáo viên âm nhạc, té ra là Nhất Trung của các cậu à? “ Lý Vĩ Lộ kích động đứng bật dậy:

“ Làm sao Trình Nhiên không nói? “ Ôn Lan hai má đỏ bừng bừng kích động, Tần Tây Trăn là thần tượng của cô, trong phòng treo kín ảnh lớn ảnh nhỏ, album mua không thiếu cái nào, cứ báo nào có ảnh họa báo của Tần Tây Trăn lại tha về ... Không ngờ lại là giáo viên của người quen bọn họ, cảm giác này giống như mình tới gần thần tượng thêm vậy: “ Mình rất thích bài hát của cô ấy, vì khác biệt với âm nhạc trên thị trường, nhất là bài "Thành phố đêm" mới công bố, là ca khúc chính cô ấy sáng tác … Ôi … gió đêm thổi qua thành phố, tuyết đổ xuống hoa, băng cắt mặt nước, nếu trái tim không sinh ánh sáng nữa, vậy thành phố chỉ còn đêm đen, hồn phách du đãng, gió cũng nghẹn ngào … Ôi hay chết đi.”

“ Bài hát của cô ấy không nhiều bản tình ca, đa phần phản ánh tâm cảnh, tuy tràn ngập bi hoan ly hợp trong đó, nhưng luôn khao khát thứ mỹ hảo, không như nhiều người khác lấy yêu đương dằn vặt, đau khổ, vật vã ra, nghe tới phát mệt.”

Không để Ôn Lan một mình độc diễn, Liên Tiểu Hổ nhảy vào:” Vậy biết chưa, sắp tới qua sự tiến cử của vợ chồng Riggs, cô ấy sẽ tham dự lễ trao giải âm nhạc thế giới, đề cử cho album lượng tiêu thụ cao nhất khu vực Châu Á đây.”

Du Hiểu hỏi: “ Vợ chồng Riggs là ai?”

Ôn Lan cướp lời Liên Tiểu Hổ, một cô gái vồn hiền lành điềm đạm, lúc này kích động lên miệng bắn tía lia: “ Chậc chậc, nói một cách đơn giản nhé, Ricky Martin năm ngoái hát bài "Dờ cắp Ợp Lai" cũng từng được vợ chồng họ phụ đạo đấy, đủ ghê chưa?”

Liên Tiểu Hổ lanh chanh nhảy vào: “ Square Company còn đưa ra tin, mời Tần Tây Trăn hát bài chủ đề cho Final Fantasy 10, giờ không chỉ người yêu âm nhạc, cả thế giới game cũng đang ngóng chờ rồi ...”

Thành Đô có vòng tròn lớn hơn, tin tức cũng nhiều hơn, cho nên những chuyện mà đám Liên Tiểu Hổ, Ôn Lan kể ra như đọc thuộc lòng ấy khiến Du Hiểu chỉ biết há hốc mồm mà nghe. Hắn không ngờ cô giáo từng lên lớp dạy bọn họ, từng gõ đầu hắn vì không chú tâm nghe giảng, từng vì lập ban nhạc học sinh vất vả chạy ngược xuôi đã có sự nghiệp kinh người như thế rồi.

Bây giờ nghe kể chuyện, ấn tượng từng có trong hắn liền dần rời xa, lạ lẫm.

Người ta trở thành người ở tầng cấp khác rồi, bất kể là sự nghiệp hay tương lai, Tần Tây Trăn không còn là cô giáo Tần của bọn họ nữa, giờ đứng trước mặt, có lẽ Du Hiểu thấy mình sẽ không gọi ra được ba chữ "cô giáo Tần".

Chàng trai mới lớn có chút đờ đẫn, không khỏi nghĩ tới mai này, bọn họ rồi sẽ lớn lên, trưởng thành, học đại học, ra ngoài tìm việc làm. Tuy từng ảo tưởng rất nhiều, nhưng hắn tự biết mình, cuộc sống sau này có lẽ là không tốt không xấu, trôi đi bình bình, kết hôn sinh con, rồi lại vì con chạy trường chạy lớp ... khoảng cách xa tới cả triệu năm ánh sáng.

Du Hiểu đa sầu đa cảm hỏi Trình Nhiên: “ Mày vẫn liên lạc với cô giáo Tần chứ?”

Trình Nhiên vẫn để ý tới cuộc sống của Tần Tây Trăn, nhưng vẫn bị tin tức đám bạn tiết lộ làm có chút hoảng hốt, không trả lời ngay.

Mất một lúc sau Trình Nhiên mới rút điện thoại ra: “ Có, tao có số điện thoại của cô ấy mà.”

“ Đừng. “ Ôn Lan không hổ danh là fan não tàn số một của Tần Tây Trăn, nghĩ Trình Nhiên định gọi điện thoai, cuống lên giữ tay y: “ Đừng gọi cô ấy, lễ tết sinh nhật gì đó gửi tin nhắn là được rồi. Giờ cô ấy bận lắm, không biết bao nhiêu việc phải làm, luyện thanh này, quay MV này, rồi hoạt động thương mại này, rồi sáng tác nữa … Không được gọi, nhỡ lúc này cô ấy đang sáng tác thì sao, sẽ làm mất linh cảm của cô ấy đấy.”

Vẻ mặt của Ôn Lan làm Trình Nhiên thấy nếu mình gọi cuộc điện thoại này sẽ mắc tội không thể tha thứ vậy, thế nên biết nghe lời cất di động đi.

“ Lần sau cô ấy về quê biểu diễn đấy, chúng ta cùng đi xem nhé.”

“ Chắc chắn rồi.”

Cả đám tiếp tục bàn tán cùng mơ ước.

Kỳ nghỉ hè cứ thế trôi đi, Trình Nhiên có rất nhiều thời gian làm những công tác bình thường.

Ví như ngồi ngoài sân khu tập thể tán gẫu với bạn bè, một buổi tối ngồi ở nhà thì có điện thoại của Cao Thiều Ninh bảo y mau tới cứu mình, Trình Nhiên chẳng kịp nghĩ vội vội vàng vàng chạy tới, ai dè cô em họ đi chơi quán bar, thế nào đánh mất ví, không dám gọi cha mẹ, đành gọi y, làm Trình Nhiên hết hồn.

Trình Nhiên rất quý cô em họ nghịch ngợm hồn nhiên này, cô bé chưa bị người cha thực dụng Cao Thế Kim làm hỏng.

Trình Nhiên tới CQ cùng Lý Minh Thạch trao đổi chi tiết công việt, tranh thủ định ra các mục tiêu phát triển tương lai, cứ nói một cái là cả ngày trôi đi vèo vèo, càng nói càng cao hứng. Có người cùng chung chí hướng, cùng mục tiêu theo đuổi là vậy đấy, mặc dù mỗi người có ý kiến khác nhau, sinh ra va chạm tư duy, song đều dễ dàng bỏ qua, chẳng ai để bụng, thấy đối phương có lý hơn mình cũng vui như chính mình nghĩ ra vậy, tất cả vì lý tưởng chung.

Đó là câu chuyện của rất nhiều sự nghiệp lớn sinh ra.

Khương Hồng Thược vẫn luôn giữ liên hệ, kỳ nghỉ hè này cô không đi đâu được rồi, vì sức khỏe ông ngoại cô rất yếu, có lẽ sẽ ở bên ông cả kỳ nghỉ, kế hoạch hai người gác lại vô hạn.

Cả hai tiếc lắm nhưng chẳng thể làm gì, may có CQ để giải nỗi nhớ nhung.

Thực ra Trình Nhiên cũng lén thở phào, Dương Hạ đang ở Thành Đô, nếu Khương Hồng Thược về, chắc chắn sẽ gặp nhau, mặc dù tự thuyết phục bản thân rằng với Dương Hạ hoàn toàn trong sáng, nhưng cứ cảm giác chột dạ thế nào ấy.

Nhưng con dâu sớm cũng phải ra mắt cha mẹ chồng thôi, Dương Hạ đỗ vào Thập Trung rồi, bọn họ có ối cơ hội ngày ngày nhìn nhau, cứ nghĩ thôi Trình Nhiên rợn xương sống.

Vì có đám Liễu Anh, Diêu Bối Bối và cả Du Hiểu ở giữa hai cô gái sẽ biết khối chuyện về người kia.

Không biết họ gặp nhau sẽ là cảnh tượng thế nào?

Gác lại lo lắng đó, Trình Nhiên vẫn hay tới Thiên hành đạo quán thưởng thức cà phê, ăn những loại bánh mới, đọc sách trải qua buổi chiều yên ả, Tần Thiên đi lưu diễn rồi, nên ít thấy bóng hình xinh đẹp của cô. Tuy ở đó có Tạ Phi Bạch, hắn cũng muốn dẫn bạn bè tới giới thiệu Trình Nhiên, nhưng Trình Nhiên không thích bị quấy rầy, chỉ muốn ngồi trong góc, làm bài tập, xem báo cáo kinh doanh, cùng với lên mạng xem tin tức giải trí nước ngoài.

Đám bạn ở Sơn Hải tới rồi, cuộc sống bình lặng nhưng phong phú hơn rất nhiều, chẳng có gì, đôi khi chỉ là tụ tập để cãi nhau một trận, nhà Diêu Bối Bối thành địa điểm tập trung, vì nhà cô ở trong ngõ, có sân vườn, có giàn nho, cả đám mấy lần tới đó. Tất nhiên không đông trước kia, chỉ có Trình Nhiên, Dương Hạ, Du Hiểu, Diêu Bối Bối, Liễu Anh, 5 người bạn học chung một lớp ở Nhất Trung lại tụ tập, bất giác thành nhóm cố định, vì ở nơi đất khách quê người mà tình cảm còn thân thiết hơn trước, thi thoảng cũng rủ Tạ Phi Bạch tham gia trở thành thành viên bán chính thức.

Tầng ba của Thiên hành đạo quán đã làm xong rồi, không phức tạp như tầng một tầng hai, đây là quán cà phê thuần túy, trang trí theo phong cách công nghiệp, tường thậm chí còn chẳng sơn, trực tiếp dùng luôn xi măng trét, bốn phía bày bàn ghế, có vài cái bàn lớn, có cả tấm bảng đen và bảng ghi chú, còn lại là giá sách rất cao, có cái phải bắc thang trèo lên mới lấy được. Không phải là thư viện, nơi này chú trọng giao lưu học tập và làm việc, nhưng với không khí nhàn nhã hơn, bớt áp lực, dự kiến mở cửa vào tháng 7.
Bạn cần đăng nhập để bình luận