Trùng Nhiên

Chương 202: Gọi chị đi!

Sân khu tập thể cục giao thông treo hai cái đèn lồng đỏ cực lớn, chiếu ánh sáng mông lung qua rừng trúc thưa thớt, tới chiếc cầu cong ở trung đình, đầu kia cầu là cái đình cổ.

Lúc này Trình Tường, Lý Ngọc dẫn một ít trẻ con trong khu tập thể đốt pháo hoa.

Trong đình viện lợp ngòi lưu ly, Phàn Hân mặc chiếc áo gió nhỏ, quần jean quai đeo, giày da đen bóng, trông rất xinh xắn yểu điệu, chỉ là chẳng ăn nhập với khung cảnh chút nào.

Ở trong khu tập thể này, Phàn Hân chính là tấm gương cha mẹ khác mang ra giáo dục con cái, giống Dương Hạ ở khu tập thể Hoa Thông. Cô có thành tích tốt, chơi violon giỏi, lại là đứa con ngoan ngoãn biết nghe lời, sau đó chuyển lên Thành Đô học Cửu Trung, mỗi năm về nhà đều là sự kiêu ngạo của cha mẹ.

Khi những đứa bé khác còn ngây ngây ngô ngô, cha mẹ không để ý một cái là tót ra ngoài chơi, toàn chơi mấy trò dại dột thì cô chăm chỉ học violon. Khi bạn cùng trang lứa con ở quán Karaoke hát bài mấy bài trẻ con thì cô đã có thể dùng tiếng Anh lưu loát hát Right Here Waiting, Unchained Melody khiến xung quanh ngỡ ngàng.

Phàn Hân không phải là không hòa nhập được vào thế giới đàm trẻ con cùng tuổi, chỉ là khi chơi cùng đám anh em Trình gia trong tiểu viện, cô luôn biết chừng mực nhất, luôn ra tay can dự ngăn cản họ làm mấy chuyện quá giới hạn.

Thế nên tuy cơ hội chơi chung với nhau không nhiều, nhưng ấn tượng của Trình Nhiên vẫn khá rõ ràng.

Sau đó thì Phàn Hân tới Thành Đô học, tiếp xúc càng ít, chỉ có Trình Tường suốt ngày chạy sang cục giao thông chơi có quen thân với Phàn Hân một chút.

Phàn Hân về nhà gặp ba anh em họ, rủ ra ngoài chơi, Trình Tường và Lý Ngọc còn nhỏ, vừa ra sân gặp đám trẻ con nhỏ hơn đã làm đầu trò tổ chức chơi đuổi bắt khắp sân rồi, để lại Trình Nhiên và Phàn Hân tuổi tác tương đương ở trong đình.

Mặc dù là cùng tuổi, nhưng Phàn Hân đi học trước Trình Nhiên một năm, bây giờ học năm thứ hai rồi, nên từ tâm lý, cô cho rằng mình lớn hơn Trình Nhiên một chút. Lần này về quê, thấy cái viện tử ở mười mấy năm chẳng thay đổi gì, bọn trẻ con vẫn nghịch ngợm như vậy, ngoài thân thiết thì còn sinh ra rất nhiều cảm xúc.

Chỉ có chàng trai bên cạnh này thay đổi nhiều nhất, cao rao hơn ưa nhìn hơn chưa nói, rõ ràng trầm mặc hơn nhiễu, nếu cô không hỏi thì gần như chẳng nói gì, có phải là vì không quen với mình?

Phàn Hân hỏi: “ Trình Nhiên, em vẫn ở khu tập thể Hoa Thông à?”

“ Ừ, vẫn nơi đó. “ Trình Nhiên gật đầu, không biết nói gì với một cô nhóc mười sáu mười bảy, thực ra y cũng hơi ngán đám con gái ở tuổi này, nếu là người bạn thân thiết như đám Dương Hạ, Diêu Bối Bối còn đỡ. Chứ con gái ở tuổi này ấy à, chỉ có một chữ để miêu tả thôi, phiền:

Ấn tượng của Phàn Hân về công ty Hoa Thông đó là mấy lần vì không phát lương khiến nhân viên tập thể kháng nghị ầm ĩ, khi đó cô cũng nghĩ tới Trình Nhiên, có chút thương hại.

Phàn Hân cố gắng làm không khí thoải mái hơn một chút:” Thành tích thế nào, bây giờ học trường gì thế, còn nhớ em học sau chị một lớp, bây giờ là năm thứ nhất thì phải?”

“ Cũng được, bây giờ học Nhất Trung.”

“ Ồ, Nhất Trung à? “ Phàn Hân từng có một thời lấy Nhất Trung làm mục tiêu phấn đấu của mình, chỉ là sau đó cô học rất tốt, trong nhà lại có điều kiện, nên đưa cô lên Thành Đô, học Cửu Trung. Mặc dù cùng là trường trọng điểm tỉnh đấy, nhưng một cái ở tỉnh thành, một cái ở thành phố nhỏ, nên giờ chẳng còn nhìn Nhất Trung với ánh mắt ngưỡng mộ nữa rồi:

Giờ cô cho rằng mình hiểu vì sao Trình Nhiên lại ít nói như vậy, không trách được, ở Nhất Trung cao thủ như mây, áp lực học tập lớn, làm sao hoạt bát được.

“ Nội dung cao trung không đơn giản phải không, em nên có phương pháp học tập của mình mới được, nếu cứ học theo giáo viên hoặc chạy đua với bạn bè đều không tốt ... Dạy em một yếu quyết này ... Môn như ngữ văn thì nên xem nhiều loại sách tư duy suy luận, tích lũy thêm tài liệu sống để làm văn. Tiếng Anh thì chịu khó xem phim ảnh có giọng gốc, đừng xem phim thuyết minh, có thể bồi dưỡng thính lực, lâu dần sẽ quen thành hiểu.”

Trình Nhiên lắng nghe rất chăm chú.

Phàn Hân thấy mình có đứa em trai tuấn lãng, cười hiền lành chịu nghe lời như vậy thật là hạnh phúc.

Không phải là cô không nghĩ tới chuyện nam nữ, nhưng mà nhìn Trình Nhiên rụt rè thế kia, cô không ra tay nổi.

Còn quá non.

Hai người trò chuyện một lúc, La Hữu Vi mà Phàn Hân đợi cuối cùng cũng tới. Cha của La Hữu Vi là phó cục trưởng La Quang Trung, học ở học viện tài chính kinh tế Sơn Hải, cùng tuổi với Trình Tề.

Lúc này cùng với nhóm nhạc Âu Mỹ thịnh hành, làn sóng phương Tây đang bắt đầu nổi lên ở Trung Quốc, hắn ăn mặc theo phong cách “Tây”, áo sơ mi caro rộng thùng thình, quần cũng là quần thụng rộng rãi, đội mũ lưỡi trai của đội bòng chày New York Yankees, một tay đút túi, bước chân "khệnh khạng". Đây là kiểu lưu manh đường phố ở Mỹ, nhưng mà trong nước lúc đó lại cho rằng rất ngầu.

Phàn Hân đang đứng nói chuyện thoải mái với Trình Nhiên liền hơi khép chân lại, trong càng thục nữ hơn, vẫy tay: “ Khang Hữu Vi.”

Đó là cách xưng hô quen thuộc của họ, tuy La Hữu Vi nhiều tuổi hơn, nhưng họ coi nhau như bạn.

Lúc này Trình Tường, Lý Ngọc đã chơi chán rồi, pháo cũng đã đốt hết, tới hỏi:” Chị Hân Hân, người chị đợi tới rồi, chúng ta đi quán Karaoke thôi chứ.”

La Hữu Vi không thoải mái:” Biết chỗ đó là đâu không mà đi, mấy đứa không theo được.”

Phàn Hân lại nói: “ Tiểu Nghiêu đã ở bên đó rồi, em đã nói là dẫn theo ba đứa em trai, cậu ấy bảo không vấn đề.”

Trình Nhiên tròn mắt, ế, mình thành em trai lúc nào thế?

La Hữu Vi không vui:” Không phải, em chưa biết đâu Phàn Hân, phòng bao hôm nay là do cha Lưu Cầm đặt đấy, hôm nay chuyên môn chiêu đãi Lưu Cầm, người tới đó đều lai lịch lớn ... Cha của Tiểu Nghiêu chỉ là một chủ nhiệm, trước mặt những người đó làm gì có tí tiếng nói nào? Lời cậu ta nghe thế thôi ...”

“ Chị Phàn Hân, cho bọn em đi với.” Lý Ngọc, Trình Tường kỳ kèo:

“ Dù sao cũng là đi chơi thôi mà, đâu phải bàn việc gì nghiêm túc chứ, nếu không em chẳng đi làm gì, mà dẫn chúng theo cho thêm lịch duyệt cũng tốt mà .” Phàn Hân khéo léo nói:

Cha của Lưu Cầm là Lưu Trọng Bình, tổng giám đốc công ty xây dựng đầu tư Sơn Hải, luận cả về bối cảnh và sức ảnh hưởng thì ở Sơn Hải này không quá 10 người có thể hơn được.

Mặc dù La Hữu Vi muốn đi riêng với Phàn Hân, nhưng mà nếu cô đã hứa rồi, hắn cũng không thể khăng khăng giữ ý mình làm cô không xuống thang được.

La Hữu rút trong túi ra chìa khóa xe ô tô, sành điệu xoay tròn trong tay khoe khoang: “ Vậy thì đi, anh lái xe cha anh. “

Mặc dù bọn họ nói toàn mấy cái tên lạ, Trình Nhiên cũng có thể đoán được đây là buổi tụ hội của giới con nhà giàu Sơn Hải. Thành phố này nằm sâu trong nội địa, đa dân tộc sống hỗn tạp, dân phong khá mạnh mẽ, cái mà người ta hay gọi là chất giang hồ, nên văn hóa tụ hội và uống rượu khá thịnh hành.

Nhà đám anh em Trình Nhiên rõ ràng là chưa đủ tầng cấp để tham gia, có lẽ hôm nay vì gặp lại bạn cũ nhiều năm, nên Phàn Hân dứt khoát muốn đưa ba anh em họ theo.

Đợi khi La Hữu đi lấy xe, Trình Nhiên nói: “ Tôi không biết hát, không đi đâu ...”

La Hữu Vi lái xe tới rồi, còn phanh xe két một cái, Phàn Hân thấy Trình Nhiên không muốn đi, dứt khoát khoác tay y, mở cửa xe: “ Đi đi mà, coi như là em đi đỡ rượu cho chị.”

Ánh đèn lồng chiếu lên mặt Trình Nhiên làm má y hơi đỏ, Phàn Hân nhận ra một bên ngực của mình ép vào cánh tay Trình Nhiên, vốn có chút xấu hổ, ai ngờ Trình Nhiên còn “xấu hổ” hơn, cô phì cười: “ Ôi, thế mà đã đỏ mặt à? Thật đáng yêu, Trình Nhiên ngoan, gọi một tiếng chị nghe nào.”

Trình Tường và Lý Ngọc đã nhanh chân nhảy tót ghế phụ lại đóng cửa lại, thái độ đuổi cũng không chịu đi.

Trình Nhiên hết cách, phải trông chừng hai đứa ham chơi này, tối còn đưa chúng về, chuyến này phải đi là cái chắc, huống hồ một bên tay bị Phàn Hân kẹp cứng thế kia, ừm, sao thoát nổi ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận