Trùng Nhiên

Chương 435: Hơi ấm mùa đông.

Ba chiếc xe cảnh sát lái vào Thập Trung, phía Thập Trung cũng cho nghỉ hai tiết cuối buổi chiều thứ sáu, tiền hành hoạt động giáo dục pháp chế.

Cùng với việc rất nhiều chủ nhà máy đứng lên tố cáo Lôi Vĩ, đưa ra rất nhiều tài liệu xác thực, sở công an tỉnh phát động truy quét thế lực xã hội đen. Đồn công an phụ cận ra tay sấm sét " chỉnh đốn trị an, bảo vệ quần chúng", đào sâu vào thành phần tội phạm, trừ bỏ nguồn nguồn góc bạo lực. Thế là đám giang hồ Thành Đồ xưa nay xưng vương xưng bá cứ thế nối nhau vào trại, người trong giới dính líu tội nặng một chút là quyết đoán chạy ra vùng ngoài né tránh phong ba, phong khí trong thành phố thoáng cái tốt hơn hẳn.

Lúc này toàn bộ học sinh trong trường đã tập trung ở sân trường, đội hình xếp theo nghi lễ chào cờ đầu tuần, vì thời gian dự kiến khá lâu, tới một tiếng, cho nên các lớp đều xếp ghế. Khi xuống tầng một, gặp phải đám Quách Dật đang bê ghế, cả đám còn nói cái gì đó loáng thoáng nghe như "đái dầm" rồi cười rũ rượi, ai cũng biết chúng nhắm vào Trình Nhiên.

Phía trên sân khấu trăng tấm băng rôn lớn "Đại hội giáo dục pháp chế Thập Trung hiện thân tại phạm nhân bị giam giữ."

Sau khi toàn bộ về chỗ, đám học sinh ghé tai thì thầm với nhau.

Vị hiệu trưởng già lên bục nói chuyện, hắng giọng nói:

“ Các em học sinh, xã hội hiện nay là xã hội pháp chế, có một số thói xấu bên ngoài, tôi hi vọng đông đảo các em không bị ảnh hưởng. Chúng ta là học sinh Thập Trung, phải theo đuổi lý tưởng tạo phúc cho nhân dân, đức đạt tài thật là mục tiêu. Làm sao đạt được mục tiêu này, giữ mình ngay thẳng, không làm chuyện nguy hại cho xã hội, uy hiếp tới an toàn của người khác. Tôi thấy trường học phải nâng cao giáo dục pháp chế, coi đây là chuyện lớn, chứ không thể chỉ chú trọng hình thức, đại hội hôm nay rất cần thiết. Tiếp theo mời cục trưởng phân cục công an trong khu chúng ta lên giảng giải làm sao đề phòng tội phạm ....”

Nói là giáo dục pháp chế thực tế là vị phân cục trưởng này ở trường toàn trường tỏ thái độ, duy trì trị an gần trường học, để bầu trời Thập Trung vĩnh viễn trong sạch, vĩnh viễn giữ được sức hút độc đáo.

Sau tràng vỗ tay, có vũ cảnh trang bị súng ống giám thị nghiêm ngặt năm phạm nhân đeo còng tay và xích chân lên sân khấu.

Nhìn thấy kẻ đi đầu, một vài học sinh đứng bật dậy chỉ trỏ.

Vì có nhiều người nhận ra đó chính là tên lưu manh đã đánh Trình Nhiên ở cổng trường, sau đó nghênh ngang tự thú, không coi cảnh sát ra gì.

Còn bây giờ Viên Khuê ở trên sân khấu, cầm micro, từng câu từng chữ đều toát sự hối hận sâu sắc. Hắn kể mình vào tuổi dậy thì, chán ghét học tập, nghe theo những thanh niên ngoài xã hội, theo đuổi cuộc sống tự do ân thù sảng khoái. Hắn không nghe cha mẹ thầy cô khuyến cáo, tự xin thôi học, tới làm ở xưởng sửa xe, quen biết các huynh đệ và "đại ca" không tốt.

Đợi khi Viên Khuê nước mắt nước mũi cả đống xụt xùi nói "tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi", toàn bộ học sinh chấn động.

Khi đó tan học cùng Trình Nhiên có nhiều lắm, có đám Trương Bình, Hách Dịch, Vân Địch cùng lớp, có Tần Thiên, Viên Tuệ lớp số sáu, có Quách Dật và đám bạn ... Lúc đó ai cũng nhìn thấy tên này đánh người xong vênh váo thế nào.

Rốt cuộc nhà giam là nơi đáng sợ thế nào mà khiến một tay đại ca giang hồ thay đổi như vậy? Đám học sinh chẳng mấy ấn tượng bản kiểm điểm của hắn, nhưng thực sự bị cảnh tượng này làm ký ức vô cùng sâu sắc.

Vị hiệu trưởng già nhìn đám học sinh đều thu hết những lời xì xầm bàn tán, mắt ngước lên sân khấu nghe từng phạm nhân đọc kiểm điểm khẽ gật gù, đây chính là hiệu quả mà ông muốn.

Hoạt động lần do phía Thập Trung mạnh mẽ thúc đẩy mà thành, có rất nhiều ánh mắt luôn nhìn vào trường. Trong trường học không thiếu những học sinh bối cảnh cực sâu, nhìn bề ngoài không thấy gì đâu, nhưng những phụ huynh phía sau gửi con vào đây không để nơi này xảy ra chút gió lay cỏ động nào. Một khi xảy ra chuyện sẽ có tầng tầng áp lực đè xuống, khiến cho cả phân cục trưởng cũng phải ra mặt tỏ thái độ, sẽ dẹp yên mọi bầu không khí không tốt xung quanh trường học.

Trình Nhiên ở dưới ngồi dưới cũng hết sức bất ngờ, một ngôi trường trung học có thể tổ chức hoạt động thế này cho thấy năng lượng to lớn ẩn phía sau gương mặt hiền hòa, đám Viên Khuê đúng là tự gây nghiệt không thể sống mà.

Viên Khuê khóc lóc thế này chẳng phải do hắn hối hận gì, mà vì sợ, đoán chừng sau khi đám người Lôi Vĩ dần bị đưa vào trại giam, cuộc sống của hắn không dễ dàng gì.

Lần này Trình Nhiên ra tay là bất đắc dĩ, chuyện làm ăn, Trình Nhiên luôn hi vọng có thể giải quyết bằng thủ đoạn làm ăn, cho dù Phục Long có thất bại thì do kém hơn người ta, chẳng có gì để nói.

Trong tay y còn một vài sản nghiệp, trong nhà vẫn có thể sống an nhàn, nên Trình Nhiên chưa từng can thiệp.

Nhưng mâu thuẫn thăng cấp, Lôi Vĩ nhảy vào cuộc, chuyện đã liên quan tới an nguy gia đình rồi. Vì tự vệ, Trình Nhiên tất nhiên lợi dụng hết mọi nguồn lực trong tay, thậm chí lấy cả tiền đồ Trình Bân ra làm cái giá, phát động cuộc chiến.

May là kết quả hiện giờ không tệ, không chỉ loại bỏ được nguy hiểm còn có kết quả bất ngờ, Trình Nhiên đưa tay lên vỗ giống học sinh xung quanh.

Y không so đo với Viên Khuê, hi vọng sau chuyện này hắn có thể làm lại cuộc đời.

Với Trình Nhiên, chuyện này qua rồi.

Vậy là quãng thời gian Thập Trung xôn xao cũng qua đi.

Vào lễ Giáng Sinh, Trình Nhiên góp ý nho nhỏ cho Lý Minh Thạch, thay đổi icon của CQ, biến thành con chim cánh cụt đội mũ Giáng Sinh và quấn khăn đỏ, còn ở khung chat, kỹ thuật thời này chưa làm ra được hiệu ứng tuyết rơi, nhưng thay bằng hình nền mùa đông băng tuyết.

Chỉ một thay đổi nhỏ thôi khiến loại phần mềm khô khan có thêm một phần ý cảnh.

Qua lễ Giáng Sinh, số người dùng đăng ký CQ lên tới 20 vạn, kỷ lục online cùng lúc là 4000.

Trong 20 vạn người đó, có nhân viên văn phòng ở ô làm việc của mình, ân cần hỏi thăm cô gái đối diện. Có khả năng là người xa lạ địa vị chênh lệch, nhưng vì hợp ý mà trò chuyện vui vẻ, có một đám học sinh đại học mùa đông rét buốt trốn trong phòng, đầu bù tóc rối, hôi hám bẩn thỉu, nhưng dùng ngón tay thuần thục, lạch tạch gõ ra những câu chữ mê người với mỹ nữ đối diện.

Còn có rất nhiều, rất nhiều người, trong cái không gian nho nhỏ này dệt lên mạng lưới quan hệ chằng chịt.

Về sau bọn họ mới biết, những thứ đó sẽ trở thành điểm nhấn không quên trong quá khứ họ.

Cuốn lịch lật từ năm 1998 sang năm 1999.

Lúc này Tết Dương Lịch còn chưa được luật pháp quy định là ngày nghỉ, thông thường mọi người ăn một bữa cơm đoàn tụ thịnh soạn trong gia đình.

Năm nay người Thành Đô có thêm một đề tài mới là tin tức Lôi Vĩ bị bắt. Đương nhiên cái tên Lôi Vĩ lăn lộn ngoài xã hội thì không ai không biết, còn với người bình thường chỉ loáng thoáng mà thôi, khi tập đoàn tội ác này bị lôi lên khỏi mặt nước mới xôn xao. Các nội dung liên quan vụ án thì phải đợi nửa năm sau, cùng với việc khởi tố, truyền thông báo chí mới mở ra toàn diện cho xã hội, để mọi người biết cuối năm 1998 đó xảy ra chuyện gì.

Nhà Tần Thiên.

Trên bàn Tần Tống Nguyên, Diêu Trác, Tần Thiên mọi người quây quần với nhau, lâu lắm rồi, cái nhà bị tàn phá này mới khôi phục được chút sinh khí, có hơi ấm gia đình.

Mặc dù nhà máy bị đập phá, ngừng sản xuất mấy tháng, thiệt hại vô cùng nặng nề, nhiều khó khăn vẫn đang ở phía trước, nhưng ngày tháng gian khó nhất qua rồi.

Tần Tống Nguyên nhìn vợ thời gian trước tiều tụy hốc hác, nay mặt có vài phần hồng hào, còn con gái thì càng hiểu chuyện chu đáo, không chỉ biết học cách nấu cơm, làm việc nhà, còn đề xuất với hắn không cần lo tiền tiêu vặt nữa, sẽ tranh thủ thời gian rồi ra ngoài làm thêm kiếm tiền, giảm bớt gánh nặng gia đình.

Hai vợ chồng thiếu chút nữa ứa nước mắt.

Hít sâu một hơi Tần Tống Nguyên gắp cho Tần Thiên mấy miếng sườn sốt chua ngọt mà cô thích nhất che giấu đi nước mắt.

Tần Tống Nguyên vờ hỏi làm thêm ở đâu, khi nào rảnh rỗi cha tới xem được không? Tần Thiên có chút xấu hổ, loanh quanh bảo cha đừng đến, ngại lắm.

Nhìn con gái mặt đỏ bừng bừng cúi đầu gặm sườn, Tần Tống Nguyên và Diêu Trác tích tắc đó có chút hoảng hốt, mắt thoáng qua hình ảnh một thiếu niên, đánh mắt nhìn nhau khẽ mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận