Trùng Nhiên

Chương 510: Sợ cậu không vui.

Mặc dù Trình Nhiên tin tưởng vào tương lai của CQ, nhưng vận hành kinh doanh nó vẫn là con đường gian nan, đây không phải là chuyện anh nắm được tương lai là chắc thắng, luôn có nguy hiểm rình rập trong chuyện kinh doanh.

Thậm chí ngay từ bây giờ Trình Nhiên đã cố gắng hết sức loại bỏ yếu tố "tiên tri" ra khỏi những quyết định của mình. Mặc dù sử dụng ưu thế rõ ràng đó là sự cảm dỗ lớn, y phải kiềm chế bản thân dựa dẫm vào nó, nếu không những quyết định "chính xác" mà y đưa ra sẽ quay lại làm hại y vào ngày nào đó. Bất kỳ sự phát triển nào cũng cần quá trình của nó, vội vàng nhảy tới vạch đích là sai lầm, ngay cả khó khăn trở ngại cũng là tích lũy quý giá cho cả bản thân y và đội ngũ. Nếu cứ dựa vào tiên tri đánh đâu thắng đó thì y chỉ tạo nên một đội ngũ nhìn thì lớn mạnh, kỳ thực là bông hoa chưa từng qua sóng gió thì sao có thể gọi là kẻ mạnh thực sự, chỉ là vẻ đẹp trong lồng kính thôi.

Bởi vậy, Trình Nhiên không nóng vội khuếch trương điên cuồng, y cẩn thận vũ trang cho bản thân, tiến vững chắc từng bước.

Cũng trong tháng 4, các trường học ở Thành Đô tổ chức đại hội thể thao mùa xuân.

Trên đại hội ở Thập Trung xảy ra một chuyện nhỏ, khi thi đấu 100 mét nữ, do có Khương Hồng Thược tham gia, thu hút rất nhiều người xem, cô đứng ở đường chạy thứ hai, mặc áo thun thể thao màu trắng và quần đồng phục xanh lam, trước sau áo có thêu số. Hai bên đường chạy ngoài học sinh lớp số 5, có cả lớp khác thậm chí cả năm thứ nhất năm thứ ba cũng xúm tới.

Độ chú ý tức thì vượt qua các hạng mục thi đấu khác.

Năm ngoái Khương Hồng Thược có được một huy chương vàng và một huy chương bạc ở cự ly chạy trung bình và dài, là sở trường của cô. Năm nay cô tựa hồ muốn khiêu chiến chạy cự ly ngắn mà trước kia chưa từng tham gia.

Súng hiệu lệnh bắn vang, cuộc đua bắt đầu, trong tiếng reo hò cổ vũ liên miên như thủy triều, Khương Hồng Thược là người thứ hai chạy qua vạch đích.

Xếp thứ nhất là nữ sinh tết bím tóc của lớp số 1, hơn Khương Hồng Thược hai thân người. Khi Khương Hồng Thược chạy qua vạch đích, vì người tụ tập quá đông, lấn cả vào đường chạy của cô, họ lùi lại không kịp.

Khương Hồng Thược lúc đó cố gắng giảm tốc độ, vì vừa chạy nước rút dùng sức quá lớn, thu lại không kịp, người mất thăng bằng, theo quán tính ngã về phía trước, lăn mấy vòng.

Đợi mọi người đỡ cô dậy, Khương Hồng Thược kéo quần lên thì đầu gối phải đầm đìa máu, thế là lớp số 5 nổ tung, đám Lưu Lỗi tức giận quát những người khác: “ Không thấy vận động viên đang tới à, xúm đông xúm đỏ vào làm gì?”

“ Không biết nhường đường sao?”

Đám người kia tuy bị quát tháo cũng tức lắm, nhưng mà thấy Khương Hồng Thược bị thương như vậy rồi, không ai nói gì nữa.

Trình Nhiên ở khúc giữa đường chạy, chén lấn mãi mới lên được thì một số nữ sinh đã đuổi những người khác đi rồi, y không định tới cho thêm vướng víu nữa, cùng Lưu Lỗi ngăn cản người khác kéo tới.

“ Có sao không?”

“ Có đau không, liệu có bị thương tới xương không?”

“ Tất cả tránh đường để bọn tôi đưa bạn ấy vào phòng y tế ... Hồng Thược, có đi được không?”

Khương Hồng Thược gật đầu, thử đi một bước, mày liền nhăn lại, rõ ràng rất đau, thế này không được, chân chảy máu, đi thế này bao giờ mới tới, Vũ Hân quyết đoán gọi: “ Này, ai tới cõng bạn ấy chút đi chứ?”

Mấy nam sinh lập tức sắn tay áo lên, chuẩn bị cống hiện lưng mình, Trình Nhiên lớn tiếng nói: “ Để tôi.”

Sau đó xoay lưng hạ người xuống, tức thì có một đôi tay quấn quanh cổ, rồi một thân thể đè lên, Trình Nhiên cẩn thận vòng tay nâng người cô lên. Đừng thấy Khương Hồng Thược thuộc loại hình vận động, kỳ thực rất nhẹ, hơn nữa còn có chỗ êm ái ...

Gần như không cho Trình Nhiên thời gian cảm thụ, Vũ Hân và mấy nữ sinh ở bên áp trận, phía trước có nam sinh lớp số năm dọn đường, Trình Nhiên nhanh chóng cõng cô tới phòng y tế. Chuyện đại hội thể thao có học sinh bị thương là thường tình, bác sĩ xử lý nhanh nhẹn, dùng bông chấm cồn khử trùng vết thương, lau sạch máu, lại bảo Khương Hồng Thược không cần người khác đỡ tự đi vài bước.

Khương Hồng Thược tập tễnh bước đi, tuy còn khó khăn, nhưng không đau như lúc nãy nữa rồi. Còn lòng bàn tay, khuỷu tay cùng một số chỗ khác có vết xước xát hoặc bầm tím, nhưng không đáng ngại.

“ Có vẻ không tổn thương tới xương, nhưng vẫn cần phải quan sát, nếu như đột nhiên đau hơn thì em phải tới đây ngay. Tôi sẽ băng bó vết thương cho em đề phòng nhiễm trùng, hai ngày tới tuyệt đối không được để vết thương dính nước.” Bác sĩ kiểm tra vết thương xong đưa ra đánh giá, nhìn mọi người cũng thở phào:

Thấy Trình Nhiên nãy giờ đứng một bên nhìn đầy lo lắng, đám nữ sinh đánh mắt cho nhau, vài tiếng cười khúc khích vang lên, sau đó kéo nhau đi hết.

Phòng y tế chia làm hai, một bên khám bệnh, một bên cho học sinh nghỉ tạm.

Trình Nhiên đỡ Khương Hồng Thược ngồi xuống chiếc ghế dài trong phòng y tế, thao trường đằng xa loáng thoáng truyền tới ca khúc sôi động của đại hội thể thao.

Dưới chân có chiếc lá rụng, Khương Hồng Thược nhìn tới xuất thần, ngoài cửa sổ phòng y tế là những cây ngân hạnh không biết trải qua bao nhiêu xuân thu.

Trình Nhiên thì ngẩng đầu nhìn bầy trời xanh ngắt, bầu trời năm 1999, sau lần hiểu lầm trước cùng nhau đi xe buýt về, cứ nghĩ mọi chuyện sẽ thay đổi, nhưng Khương Hồng Thược vẫn né tránh y như cũ, y thấy tới lúc phải nói chuyện rồi: “ Giờ thì không né tránh mình được nữa rồi phải không?”

Khương Hồng Thược hơi giật mình, cô biết sẽ không giấu được lâu, Trình Nhiên thế nào cũng nhận ra, cúi đầu lí nhí: “ Trình Nhiên, mình sợ ...”

Qua cuộc nói chuyện trên xe buýt đó, Trình Nhiên mơ hồ đoán được nỗi sợ của cô, nha đầu này luôn nghĩ quá nhiều mà, không biết trong lòng che giấu bao nhiêu tâm sự nữa, y không thể nhìn thấu hết, hơi nghiêng đầu sang biểu thị chờ đợi.

“ Hôm đó mời các cậu tới nhà mình, mình biết cậu không vui, kỳ thực đừng nói là cậu, đổi lại là mình, trong lòng cúc có khúc mắc. Mình đợi cậu ở cửa, vì mình biết trước mẹ mình sẽ mời những người kia tới ...”

Chuyện đó, Trình Nhiên gần như quên rồi, không ngờ nha đầu này còn lấn cấn trong lòng mãi, không khỏi thương xót: “ Kết quả cuối cùng là tốt mà, mẹ bạn đâu can thiệp nữa.”

Khương Hồng Thược lắc đầu, hiếm khi cô không biểu đạt được hết lời muốn nói: “ Nhưng đó không phải lần cuối, sẽ còn nhiều chuyện khiến bạn không vui, mình không sợ người khác ngăn cản, nhưng mình sợ làm ảnh hưởng tới cậu ... sợ cậu chịu áp lực ... Sợ, sợ cậu không được vui ... Sợ, sợ ..”

“ Sợ hai chúng ta sẽ giống như chuyện cô út bạn và thầy Chương phải không? “ Trình Nhiên nói tiếp điều Khương Hồng Thược ấp úng:

“ Ừ ... “ Khương Hồng Thược ngẩng đầu lên nhìn Trình Nhiên, hai mắt đỏ hoe từ lúc nào: “ Mình biết cậu thích cuộc sống bình lặng, thích thong thả đi dưới tán cây ngắm nhìn cuộc sống, tránh xa ồn ào phiền toái không đáng ... Nhưng mình sẽ khiến cậu đánh mất cuộc sống trân quý của mình ... Mình sẽ mang tới điều không hay cho cậu.”

“ Nói cho cùng là tại bạn đóng giả chững trạc thôi. “ Trình Nhiên dừng chốc lát: “ Bạn cho rằng mình đã trưởng thành rồi, nhưng bị ảnh hưởng của cô út bạn quá nhiều, họ là họ, chúng ta là chúng ta.”

“ Nhưng ... “ Khương Hồng Thược chuẩn bị nói gì thì sau bồn hoa có tiếng ho cùng tiếng bước chân, Chương Ngư đang đi về phía họ, cô dừng lại: “ Thầy Chương.”

Chương Ngư gật đầu, nhìn chân cô: “ Thầy nghe nói em bị ngã nên tới xem, không sao chứ?”

“ Vâng ạ, chỉ là vết thương ngoài da thôi ạ. “ Khương Hồng Thược trả lời:

Chương Ngư bất ngờ quay sang Trình Nhiên lạnh lùng nói: “ Cô bé nói không sai đâu. Trình Nhiên, giữ khoảng cách, đó là chuyện tốt cho cả hai đứa lúc này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận