Trùng Nhiên

Chương 260: Thằng nhóc này là ai! (2)

Hôm nay đang thảo luận vấn đề chiến lược phát triển, rất quan trọng, khả năng liên quan tới sinh tồn của công ty, tự nhiên có thằng nhóc ở đâu không biết lễ phép thò đầu vào làm gián đoạn nội dung giảng giải đã khiến Cố Thành Tây khó chịu rồi, giờ lại còn gọi nó vào làm gì? Sao lại để trẻ con tham gia chuyện này? Cố Thành Tây cố áp sự khó chịu xuống, tiếp tục nói, vì hắn cho rằng đường lối của Phục Long hiện nay rất nguy hiểm, cần chuyển biến.

Bề ngoài của Cố Thành Tây mang hình tượng học giả điển hình, tuổi chừng 45, 46 dáng cao gầy gò, mặt có phần khắc khổ, ăn mặc đơn giản nhưng hết sức chỉn chu: “ Giới học thuật thường cho rằng, xí nghiệp dân doanh cơ bản tập trung ở lĩnh vực công nhệ cao và sản nghiệp tập trung đông lao động, không thể tiến vào sản nghiệp kỹ thuật và tài chính. Điều này có chỗ dựa khoa học, nguyên nhân do tài chính và nguồn lực hạn hẹp, không thể phân phối cho xí nghiệp dân doanh, cho nên nhiều xí nghiệp trong nước không phát triển theo hướng kỹ thuật.”

“ Mặc dù nói hiện giờ Phục Long tiêu thụ rất tốt, nhưng dù đạt tới trăm triệu, trong cả ngành nghiệp vẫn là muối bỏ biển. Như vậy không nên tuyển mộ người ở quy mô lớn, tiến công vào khúc xương cứng kỹ thuật, nên tạm thời đi đường vòng, bỏ qua tự nghiên cứu phát triển kỹ thuật, tìm kiếm hợp tác kỹ thuật với công ty đã có kỹ thuật hoàn thiện ở nước ngoài. Như vậy tuy không thể đi đầu trào lưu, nhưng hóa giải được áp lực tài chính, phải biết rằng để đứt chuỗi tài chính rất nguy hiểm, công ty có khả năng sụp đổ bất kỳ lúc nào, đợi công ty có đủ tích lũy rồi chuyển hướng sang chủ công kỹ thuật.”

Vừa nói Cố Thành Tây còn vừa vung vẩy chân tay, còn đập mạnh lên bảng đen, dùng ngôn ngữ thân thể để áp đảo người khác.

Mấy cao tầng rất khó chịu, kỹ thuật viên lâu năm Tôn Quảng Chấn cố tình lớn tiếng hỏi: “ Trình Nhiên, cháu thấy sao?”

Cố Thành Tây sầm mặt nhìn người đó, bảo một thằng nhóc đánh giá mình à?

Trình Nhiên mặc dù không nghe từ đầu nhưng đại khái đoán được ý Cố Thành Tây trình bày, tay chống cằm nói: “ Cháu nhìn nhận vấn đề ngược lại, tìm kỹ thuật hoàn thiện bên ngoài sẽ không có tương lai, mãi mãi để người khác ăn thịt, chúng ta ăn canh thôi. Tích lũy chẳng được bao nhiêu chỉ mài mòn ý chỉ bản thân, đánh mất nền tảng kỹ thuật có sẵn của Phục Long. Cháu nghĩ dù có áp lực tài chính thì vấn nên không ngừng bồi dưỡng nhân tài nghiên cứu kỹ thuật, nếu không thì làm đại lý bán hàng cho rồi .”

Câu này hiển nhiên là hợp khẩu vị đám người kỹ thuật bọn họ, Bao Nhất Nông vỗ bàn: “ Nói hay, tổng giám đốc, chúng ta biểu quyết ngay thôi, còn nhiều việc phải làm.”

“ Được. “ Trình Phi Dương giơ tay: “ Nếu mọi người không có ý kiến gì khác thì chúng ta giơ tay biểu quyết, ai đồng ý tiếp tục bỏ ít nhất 10% thu nhập hàng năm vào nghiên cứu phát triển kỹ thuật giơ tay.”

Tất cả đồng loạt giơ tay tán thành, đương nhiên thông qua, bọn họ đều xuất thân ban kỹ thuật Hoa Thông, lời Trình Nhiên hợp khẩu vị họ.

Một đám nguyên lão ương như lừa từ Điền Phong, La Vĩnh Xuân, Dương Đỗ, Tôn Quảng Chấn, Bao Nhất Nông vì một câu nói mà nối nhau giơ tay. Cố Thành Tây đứng ngây tại chỗ.

Chuyện gì xảy ra thế này?

Thằng nhóc này là ai?

Đến khi biết được thiếu niên đó là thiếu gia của Phục Long, con trai của Trình Phi Dương, Cố Thành Tây cảm thấy bất lực cùng thất vọng sâu sắc.

Xuất thân là một học giả, ông ta nhìn thấu rồi. Cải cách mở cửa mấy chục năm, nhân vật nương theo đợt sóng đầu tiên giàu lên nhiều không đếm xuể, nhưng đời sau hiếm có ai giữ được tài phú, một phương diện là cơ hội, hai là kinh nghiệm lịch duyệt thế hệ trước. Ngoài ra không thiếu chuyện công thần nội bộ tập đoàn không phục làm loạn, hoặc bị phía dưới xúm quanh tâng bốc, liên tục đưa ra quyết sách ngu xuẩn, cuối cùng đánh mất giang sơn.

Bao ví dụ đẫm máu nước mắt còn nguyên đó.

Vấn đề không phải Trình Nhiên nói cái gì kinh thế hãi tục, mà là ở thái độ dung túng của Trình Phi Dương, vào hùa của những người khác.

Thường thường hùng tâm tráng chí sẽ bị chính những chuyện này làm sụp đổ.

Nay công ty còn chưa đi ra được trong tỉnh, thậm chí chiến trường chính là Thành Đô còn chưa tiến vào, nội bộ đã xuất hiện cảnh vào hùa với quyền uy rồi. Một thẳng nhãi con dám ở trước mặt cao tầng công ty huênh hoang bàn đại cục, lại còn được đám đông khen ngợi hết lời.

Thất vọng, quá sức thất vọng.

Cố Thành Tây lựa chọn Phục Long vì năm ngoái ở triển lãm thiết bị điện tín bộ sản nghiệp thông tin tại Bắc Kinh, khi các quầy triển lãm khác y xì đúc, thì Phục Long vô cùng khác biệt, bọn họ không chú trọng vào trang trí quầy triển lãm thu hút người xem, đưa nhân viên đi chịu khó điều tra khách hàng.

Ánh mắt Cố Thành Tây rất chuẩn, nhìn nhân viên công ty này từ trên xuống dưới hăng hái, từ những chi tiết nhỏ tinh thần diện mạo, cách thức xử lý vấn đề, có thể thấy được công ty đó có tiền đồ không? Sau khi cùng Trình Phi Dương trò chuyện, ông ta quyết định vào Phục Long.

Ông ta thực sự có ý muốn trợ giúp Phục Long làm nên sự nghiệp.

Kết quả một màn ở hội trường này giống trực tiếp hất một chậu nước lạnh vào mặt ông ta.

Điền Phong là người đi đón Cố Thành Tây, thấy hắn sau hội nghị dáng vẻ ủ rũ, tới tìm nói chuyện.

Cố Thành Tây cười yếu ớt: “ Đánh hổ nhờ anh em, ra trận có cha con. Đó là chân lý không thể lập nhào, sự nghiệp là gì, là thứ đi cùng lý tưởng cá nhân, nếu không nó chỉ là công việc. Phó tổng giám đốc Điền hẳn biết tôi sở dĩ đồng ý tới Phục Long, đâu phải chỉ vì kiếm một công việc. Nhưng làm tiếp theo phải làm thế nào đây, công ty o bế người thân, chuyên quyền độc đoán, Cố Thành Tây tôi nửa đời nghiên cứu chuyên môn, không phải làm gia phó, nghe người ngoài chỉ huy.”

Điền Phong cười nâng chén: “ Lão Cố có vẻ nhiều oán khí nhỉ, nào, làm vài chén.”

Nơi này là quán cơm nhỏ, nằm trên con đường ngay ở ngoài đơn vị, hai người gọi một cái phòng bao nhỏ ở tầng hai, hâm Nhị oa đầu, vừa ăn Điền Phong vừa nghe Cố Thành Tây xả ra một tràng ấm ức. Biết ông ta có ý từ chức rồi, nên mượn mình nói mấy lời này để truyền tới tai Trình Phi Dương.

“ Anh gặp tổng giám đốc Trình của chúng tôi ở triển lãm, vậy có biết trước đó chúng tôi không định tham gia triển lãm đó không?”

Cố Thành Tây rượu vào càng không kiêng dè gì: “ Đúng rồi, thì sao? Phục Long là doanh nghiệp nhỏ nhất triển lãm năm nay, công ty nào chẳng to hơn các anh, nếu đổi lại là người khác đã chẳng dám tới, sợ người ta đem so sánh mà. Các anh to gan đấy, không những tới mà còn làm ra thanh thế lớn, phái người đi khắp nơi thăm dò tuyên truyền, thế nên tôi mới chú ý, thấy Phục Long có khí phách, dám làm, có lý tưởng. “

“ À, phải rồi, vì sao mới đầu các anh không định tham gia, sau lại thay đổi?”

Điền Phong rót rượu cho Cố Thành Tây: “ Tôi nói thẳng nhé, tổng giám đốc Trình bì Trình Nhiên thuyết phục đấy, thằng nhóc đó hiểu cha nó lắm, vừa khích một cái là Lão Trình đã vỗ ngực, sợ chết không làm cách mạng, có gì mà không dám nhìn ai, triển lãm đã gửi thư mời vậy thì đi.”

“ Vừa nãy anh nói người ngoài nghề chỉ huy người trong nghề, ha ha ha, không phải đâu. Từ Luật cơ bản Phục Long cho tới Quy định an ninh an toàn, kỳ thực chi tiết nhiều quy định và bộ xung trong nội bộ do thằng nhóc này kiến nghị mà ra.”

“ Anh đừng có mà không tin, tôi lấy danh dự ra đảm bảo, khi đó công ty chưa thành lập, chúng tôi ngày ngày tập trung ở nhà tổng giám đốc Trình thảo luận. Thằng nhóc đó dính bên cạnh, đuổi không đi, ấy vậy mà nó không những nghe hiểu còn đưa ra nhiều ý kiến rất chuẩn.”

“ Thế nên tôi kiến nghị anh, chớ đánh giá vội, không tin ở lại quan sát mà xem.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận