Trùng Nhiên

Chương 469: Địa phương nhỏ, phong khí không tốt.

Ba người gặp nhau trước nhà hàng Lệ Tinh, trước khi vào phòng bao, Trình Nhiên nói với Trần Mộc Dịch : “Chúng ta thương lượng chút sách lược trước khi vào đó.”

Trần Mộc Dịch thả lỏng phần nào, rốt cuộc cũng chịu thương lượng rồi.

Mọi thứ với hắn mà nói như bị ép tới cực hạn, khó mà nói cho người ngoài hiểu được. Tuy La gia chẳng phải phú hào một tay che trời gì, nhưng bọn họ cũng là nhà giàu lâu đời, quan hệ rộng chằng chịt ở Hong Kong, một câu nói của họ rất có khả năng khiến nửa doanh nghiệp ở Hong Kong từ nay không hợp tác với Tần Tây Trăn nữa, dẫn tới rắc rối vô cùng vô tận.

Trình Nhiên nói: “ Là thế này, lát nữa vào, anh ngồi áp trận là được, đừng nói gì cả, tất cả giao cho tôi là đủ.”

Trần Mộc Dịch cứng người.

Nhà hàng Lệ Tinh Sơn Hải được hoàn thành vào năm ngoái, bối cảnh đầu tư Hong Kong, nhìn khí phái vô cùng. Phòng bao mà La Lẫm Văn đặt ở tầng 2, có tên là "Phú quý mãn đường", một tên vệ sĩ đứng ở cửa, thấy ba người bọn họ tới, quan sát một lượt mới nghiêng người mở cửa ra. Bên trong phòng, La Lẫm Văn ngồi bên bàn tròn, tay cầm ly rượu, thong thả nhấm nháp, còn có một nam nhân mặc vest đứng bên tủ rượu.

Hôm nay La Lẫm Văn tính toán hết rồi, kỳ thực chuyện tương tự hắn trải qua không ít, bình thường đám người có tiền bọn họ thi thoảng mang tới vài nhân vật thú vị, cũng gặp minh tinh nhỏ vì không thích hầu hạ người khác, trực tiếp vung tay tát, đối phương chỉ có thể vừa nuốt nước mắt vừa rót rượu xin lỗi.

Đắc tội với bất kỳ ai trong bọn chúng là đắc tội với toàn bộ, ở điểm này, chúng rất đoàn kết. Lý do không gì khác ngoài để lần sau có thể tiếp tục bắt nạt người khác thôi.

Vậy mà thời gian trước Tần Tây Trăn rõ ràng biết ý của hắn rồi lại còn cố tình trốn tránh mãi, hắn rất tức giận, tới lúc phải thể hiện sức mạnh rồi, rất nhiều người biết hắn tới nội địa, nếu như biết hắn bị Tần Tây Trăn từ chối, e sẽ bị rất nhiều người chế nhạo.

Hôm nay Tần Tây Trăn ăn mặc đơn giản, chẳng trang điểm gì, điều này khiến La Lâm Văn khó chịu, đối phương tới xin lỗi, nếu là ở nơi trước kia, hắn chỉ mặt mắng đi đưa đám à? Đối phương ăn mặc xinh đẹp một chút, tức là mang ý lấy lòng, còn ăn mặc kiểu này hiển nhiên tỏ ra không phục.

Không phục cũng tốt, thế không phải khiến người ta càng muốn chinh phục sao, với lại ăn mặc thế này càng toát lên vẻ đẹp đơn thuần lay động lòng người, loại nữ nhân này đưa lên giường thưởng thức mới thú vị chứ.

Tiếp đó La Lẫm Văn nhìn thấy Trình Nhiên liền hơi bất ngờ, đối phương chính là thằng nhóc đòi mấy người họ phải xin lỗi hôm lễ hội hoa đăng, mới vài ngày thôi, hắn chưa tới mức quên nhanh như vậy, không biết có quan hệ gì với Tần Tây Trăn, nhưng chẳng đáng quan tâm.

Ba người ngồi xuống, trên bàn đã bày ít thức ăn nguội, nhưng loại trường hợp này, vốn không phải tới để ăn.

La Lẫm Văn vẫy tay một cái, nam tử mặc vest bên tủ rượu đi tới đặt ba cái cốc, rót rượu vào.

Cốc đáy bằng, đại khái một cốc khoảng 200 mi-li-lít, nam tử kia rót vào whisky màu mạch nha từ cái chai có chữ M, sau đó lui ra.

La Lẫm Văn nâng ly rượu của mình, lay khẽ cho đá kêu leng keng, uống một ngụm, dùng tiếng phổ thông không lưu loát lại lạnh lùng nói: “ Uống hết ba cốc này rồi chúng ta nói chuyện.”

Trần Mộc Dịch ý đồ làm hòa hoãn bầu không khí, cười ha hả: “ Macallan à, rượu của La thiếu gia luôn là rượu ngon, nhưng mà Tây Trăn không uống được nhiều như thế, vậy tôi uống thay, ha ha, rượu ngon mà.”

“ Anh uống một cốc thì cô ấy uống thêm ba cốc. “ La Lẫm Văn không thèm nhìn hắn:

Trần Mộc Dịch đưa tay ra rồi dừng lại giữa không trung, chuyện nghiêm trọng hơn hắn nghĩ.

Tây Tây Trăn từ lúc vào tới giờ chẳng nói chẳng rằng, khoanh tay ngồi im đó.

Trong phòng chỉ có tiếng tích tắc của thời gian đang trôi đi.

Trình Nhiên đang cởi cái ba lô, chẳng hiểu sao lại mắc vào khóa túi áo khoác, mãi mới cởi ra được, xoay ba lô một cái, đặt dưới chân, lúc này nhìn La Lẫm Văn: “ Chúng ta đã gặp nhau rồi, khi đó tôi chưa kịp giới thiệu bản thân. Thế này đi, tôi tự giới thiệu nhé, tôi là Trình Nhiên, hiện giờ học ở Thành Đô, trường của tôi là trường trung học tốt nhất trong tỉnh, rất lợi hại ... Cha tôi là Trình Phi Dương, sáng lập công ty Phục Long, có cơ hội anh nghe ngóng mà xem, cũng lợi hại lắm ....”

La Lẫm Văn nhìn Trình Nhiên giống như nhìn thằng ngốc.

“ Tôi thấy chúng ta có sự hiểu lầm ở đây ...” Trình Nhiên chẳng bận tâm tới đối phương nghĩ gì, cứ việc mình minh nói:

“ Không hiểu lầm gì hết. “ La Lẫm Văn mất kiên nhất ngắt lời:

“ Thực sự có hiểu lầm mà, anh nghĩ Tần Tây Trăn tới xin lỗi anh, thực ra anh nhầm rồi, chúng tôi tới nhận lời xin lỗi của anh ...”

‘ Chúng tôi tới nhận lời xin lỗi của anh.’ Trần Mộc Dịch lỗ tai bùng nhùng, hắn ngây ra nhìn Trình Nhiên, thằng nhóc này có bệnh, chắc chắn là có bệnh rồi, nói cái gì thế hả?

Hôm nay đáng nhẽ là phải hạ mình thật thấp, phải cắn răng nhẫn nhục, phải nói ngon nói ngọt vuốt ve tự tôn của La Lẫm Văn thì may ra chuyện này chưa đi quá xa.

Thế mà thằng nhóc này còn đói đối phương xin lỗi.

Con mẹ nó, có bệnh à? Trần Mộc Dịch còn có chút tức giận muốn đuổi Trình Nhiên ra ngoài.

Tần Tây Trăn lại chẳng phản ứng gì, giống như người ngoài cuộc.

La Lẫm Văn cứ thế nhìn Trình Nhiên, chớp mắt mấy lần như thế xác nhận mình không nhầm, miệng phì một tiếng cười lớn, cười muốn chảy nước mắt, mãi mới nói được: “ Tôi, tôi không nghe nhầm chứ, muốn tôi xin lỗi ... Có vấn đề gì không vậy? Vì sao cậu muốn tôi xin lỗi, nào nào, nói tôi nghe đi.”

Trình Nhiên không để ý tới giọng điệu như đang nói chuyện với đứa ngốc của hắn, giơ từng ngón tay lên: “ Thứ nhất, anh quấy rối Tần Tây Trăn, khiến cô ấy bị một số kẻ uy hiếp, muốn cô ấy phải vâng lời anh. Thứ hai, sau lần trước anh từ chối cô ấy, anh dùng mối quan hệ của mình, để khiến một số tiết mục xúc phạm cô ấy. Giải thưởng kim giám Hong Kong do La gia tài trợ chính, anh khiến giải thưởng vốn thuộc về cô ấy bị thay đổi ... Đương nhiên loại giải thưởng nhỏ ấy vốn có hay không cũng được, các người thích thì cứ chơi, cô ấy không chơi với các người, ánh mắt của cô ấy chưa bao giờ đặt vào những thứ như thế, dù thế nào mấy trò của anh cũng gây phiền toái cho cô ấy.”

Trần Mộc Dịch càng nghe càng choáng, mấy cái này có đáng là gì, đối phương cố ý gây khó dễ thôi, hắn đã tiêu trừ hết ảnh hưởng rồi. Với lại con đường của ai mà bằng phẳng suốt được, thế nào cũng có vài tảng đá chặn đường, đối khi không làm gì được nó, tránh đi thôi, ai bảo bên mình yếu hơn.

Hắn nhìn Tần Tây Trăn cầu khẩn, mong cô ngăn Trình Nhiên lại, trong mắt hắn, Trình Nhiên điên rồi.

“ Tiếp nữa, lần này anh tới nội địa, trong cái vòng tròn dơ bẩn của anh, truyền bá một số lời, anh tự biết, chướng tai vô cùng. Tôi cũng lý giải được, bạn bè mà, chỗ riêng tư nói vài câu phát tiết là bình thường, cái nơi nhỏ bé đó, phong khí chẳng ra gì, nhưng truyền ra ảnh hưởng không tốt tới Tần Tây Trăn,”

La Lẫm Văn mất mấy giây mới hiểu, cái nơi nhỏ bé mà Trình Nhiên nói chính là Hong Kong, trung tâm văn hóa của Châu Á, đại đô thị thương nghiệp phương đông, là nơi có thể coi cả đại lục này chẳng khác gì cái thôn lớn.

Vậy mà lại thành ‘cái nơi nhỏ bé đó, phong khí chẳng ra gì’.

Phong khí chẳng ra gì.

Một thằng nhóc ở thành phố hạng ba, nó tưởng nó đang ở Washington chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận