Trùng Nhiên

Chương 146: Ma vương giáng lâm. (1)

Chúc mừng mình?

Lý Đức Lợi thì xông tới cho cái bạt tai, cái thằng Trịnh Thu Anh này trông thế mà âm hiểm, giết người không thấy máu, chúc mừng mình bị hắn đẩy xuống hạng 2 à?

Té ra mày là thằng đểu như vậy đấy, lần nào mày tới hỏi bài, tao đều có sao giảng nấy, chẳng giấu giếm gì. Thì ra hắn tới học mót của mình, che giấu bản lĩnh thực ... Uổng cho mình còn coi hắn là bạn bè cùng chí hướng.

Lý Đức Lợi môi run lên: “ Vị trí thứ nhất có quan trọng thế không mà cậu phải bất chấp thủ đoạn như thế? Vậy mà tôi coi cậu là bạn đấy.”

“ Tôi bất chấp thủ đoạn à, cậu đừng tưởng mình được vị trí thứ nhất rồi thì có thể mỉa mai người khác. “ Trịnh Thu Anh kích động muốn đánh người: “ Lần này tôi không may rơi xuống vị trí thứ 4, nhưng đợi đấy, đây chưa phải là toàn bộ thực lực của tôi, tôi sẽ vượt qua cậu.”

Lý Đức Lợi sững người: “ Cái gì? Cậu thứ 4, thật á? “

“ Cần gì phải vờ vịt thế? “

“ Vờ vịt cái gì cơ chứ, tôi được 949 điểm, tôi tưởng cậu đứng thứ nhất chứ?”

“ Hả ...? “

Hai nhân vật đứng thứ nhất thứ hai trong lớp đối thoại khiến không ít học sinh khác chú ý, nhìn bọn họ trao đổi thành tích cho nhau rồi cùng thừ người tại chỗ, những người khác không khỏi xôn xao.

“ Lý Đức Lợi 949 thứ 2, Trịnh Thu Anh 934 thứ 4 ... Thật đấy. “

“ Vị trí thứ ba Dương Hạ 940 cướp được rồi ... Vậy số 1 là ai? “

“ Lý Á Siêu vừa nhận thành tích kìa, hỏi mau. “

“ Hỏi rồi 912, đứng tận thứ 7 ... Oa, lớp mình nhiêu cao thủ giấu mình vậy à, thành tích trung khảo của Lý Á Siêu đứng thứ 3 mà.”

Lớp số 9 được một phen ồn ào không dứt.

Đàm Khánh Xuyên giao thành tích cho Trình Nhiên, đến cả mắt cũng muốn cười, nhưng mà ông ta vẫn cố nhịn, chỉ nói nhỏ: “ Tiếp tục cố gắng đấy.”

“ Vâng ạ. “ Trình Nhiên khẽ gật đầu:

“ Tiếp theo Vương Á Nhã. “ Đàm Khánh Xuyên đọc tên học sinh tiếp theo:

Trình Nhiên cầm thành tích quay về, trước giờ ở trên lớp ngoài Du Hiểu ra thì y độc lai độc vãng, không mấy thân thiết với người khác, cho nên cũng không ai chặn y lại hỏi điểm cả.

Cũng giống đa phần học sinh khác, Trình Nhiên từ từ dịch tay từ điểm số tới thứ hạng của mình, số 1, con số đơn giản nhưng có ma lực khó nói thành lời.

Điểm số và thành tích này chứng tỏ nỗ lực của y đã có hiệu quả.

Chỉ là bài thi lần này chưa đủ, kỳ thi kia không dễ như thế này đâu, Trình Nhiên không cho bản thân đắc ý. Vì y biết, khả năng của mình lúc này chưa thể hoàn thành bài thi đó.

Khi y về chỗ thì đám học sinh vẫn bàn tán.

Đương nhiên cũng không phải khi hỏi điểm người khác thì người ta đều trả lời, có người thi không được thứ hạng như dự định, trong lòng không thoải mái, chẳng muốn nói chuyện thành tích.

Thế là càng khó đoán.

“ Chỉ vài người thành tích tốt thôi mà, rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là lớp trưởng Trương Phong à?”

“ Có khả năng, cậu ấy cũng giỏi mà, nhưng tôi thấy Lý Nhược Thu có khả năng cao hơn, cậu ấy ít nói, chỉ tập trung học tập, biết đâu được.”

“ Không phải là Lý Nhược Thu đâu, cậu ấy học quá lệch, thành tích môn tự nhiên rất cao, quan trọng là tiếng Anh của cậu ấy kém lắm.”

“ Người ta vốn thông minh rồi, tập trung ôn luyện có khi thay đổi được.”

Kỳ thực nếu như không có chuyện lớp số 7 và lớp số 9 kình nhau, không có chuyện hai giáo viên đấu đá, không có chuyện Tống Thời Thu công khai thể hiện tình cảm với Dương Hạ, sẽ không có nhiều người quan tâm vị trí số 1 như vậy.

Thành tích của người ta chứ của mình đâu mà nhiệt tình.

Liễu Anh đang quay xuống trò chuyện với bàn dưới, thấy Trình Nhiên về chỗ, hỏi: “ Trình Nhiên, thi thế nào? “

Trình Nhiên nghe bốn phía xôn xao vì chuyện này, mỉm cười đáp: “ Mình thứ nhất.”

Không mấy người để ý tới cuộc đối thoại này, kỳ thực có vài học sinh đùa nói câu này rồi, Liễu Anh đưa tay: “ Không tin, đưa thành tích cho mình xem nào.|

Diêu Bối Bối rất nhạy cảm với chuyện liên quan tới Trình Nhiên: “ Xí, lừa gạt, cậu mà thi được vị trí số 1, tôi đem tay rán cá cho cậu ăn.”

Đám trẻ con trong khu đều biết Trình Nhiên thích ăn cá nhất, đặc biệt là món cá hấp, nhưng y lại sợ xương, nên ăn rất phí, khoét tí thịt cá để ăn còn để lại cả đống, mà ai ăn thừa được? Thế nên mời Trình Nhiên ăn cá là đãi ngộ tối cao rồi.

Du Hiểu ở bên ném một câu: “ Diêu Bối Bối, bạn không ngốc nhỉ, tay làm sao rán cá được.”

“ Không thích ăn thì thôi. “

Trình Nhiên đang đưa thành tích ra, nghe vậy thu lại: “ Vì bàn tay bạn, mình không nên đưa thì hơn. “

“ Xí ... “ Diêu Bối Bối cong cớn nguýt dài, kéo tay Liễu Anh lại: “ Cậu ta bốc phét đấy.”

Liễu Anh bị Diêu Bối Bối kéo quay lại chỗ, cô cũng không tin Trình Nhiên đứng thứ nhất, chẳng qua là bạn bè đùa với nhau thôi, không truy hỏi nữa.

Chỉ có Dương Hạ là có chút nghi hoặc, nhưng mà bây giờ toàn bộ chuyện liên quan tới Trình Nhiên, cô tránh còn chẳng kịp nữa là, làm sao dám lên tiếng hỏi.

Sau khi phát hết thành tích, Đàm Khánh Xuyên cũng không trả lời ai đứng thứ nhất, chỉ nói cả lớp đều cần cố gắng, sau đó liền viết lên bảng mấy đề số học cuối cùng, giảng giải làm sao làm mấy bài này.

Lớp học khôi phục lại yên tĩnh.

Trước khi kết thúc tiết học đầu tiên, Đàm Khánh Xuyên mới nói, buổi chiều giáo viên bộ môn sẽ phát thành tích, yêu cầu lớp không được mất trật tự như sáng nay, có thành tích rồi thì phải xem rồi rút kinh nghiệm ... Cuối cùng tuyên bố tan học.

Vừa chuông báo hết giờ, học sinh liền túa ra ngoài cửa lớp, bọn họ đang nóng lòng muốn biết thành tích của lớp đối thủ, không lâu sau có người mang về tin dữ: “ .... Tống Thời Thu đứng đầu lớp số 7, được 972 điểm.”

Cả lớp "ồ" lên, con số nghe thôi đã thấy khiếp người rồi, Lý Đức Lợi mặt trắng bệch.

972 điểm, hơn hắn 23 điểm, đây đã là đẳng cấp khác rồi.

Đàm Khánh Xuyên vừa ra tới ngoài hành lang nghe vậy cũng khựng người, thực sự là mầm trạng nguyên, không ngoa tí nào, Vương Kỳ có mắt nhìn người đấy, chỉ là lại dùng vào việc không chính đáng.

Lúc này Trình Nhiên vẫn như mọi khi, đeo cặp lên, không tham gia vào ồn ào trong lớp, cùng Du Hiểu sóng vai đang bàn tán nội dung cuốn truyện tranh nào đó vừa mới phát hành.

Đàm Khánh Xuyên tiếp tục bước đi, ông ta thừa nhận Tống Thời Thu là mầm trạng nguyên.

Vậy đứa học sinh kia của ông nên gọi là gì mới đúng?

Chiều cuối thu gió nhẹ nắng ấm.

Trong phòng hội nghị lớn của Nhất Trung treo tấm biểu ngữ "đại hội tổng kết giữa kỳ."

Hiệu trưởng Mã Vệ Quốc cùng lãnh đạo của trường chủ trì, mười bảy giáo viên chủ nhiệm đều tham gia, tuy chỉ là thi giữa kỳ của học kỳ 1 thôi, nhưng Mã Vệ Quốc xưa nay là người rất chú trọng mở đầu thuận lợi, coi đó là một nửa thành công.

Hội nghị diễn ra vào lúc 2 giờ 30 phút.

Cùng lúc đó chuông báo hiệu giờ học chiều cũng bắt đầu, học sinh học nội trú thì có phòng ngủ, bán trú thì ngủ tạm trên bàn, học sinh về nhà ăn cơm thì vội vàng vào lớp, từng gương mặt non nớt đang tuổi ăn tuổi ngủ lại là chiều thu dễ ngủ gật, nhiều người ngáp ngắn ngáp dài, vẫn chưa tỉnh.

Với lớp số 9 mà nói, nhân vật đứng thứ 1 thần bí vẫn chưa lộ diện là đề tài bàn tán tích cực, đó là cái không hay của Đàm Khánh Xuyên khi không công bố thành tích, tuy bảo vệ được thể diện cho học sinh yếu, nhưng làm tin tức không thể kịp thời lan đi.

Một chuyện không chú ý thì thôi, chú ý rồi mà không có kết quả làm người ta ngứa ngáy vô cùng.

Thậm chí có học sinh bực mình đứng trên bục giảng, cầm que giảng bài đập lên bảng quát: “ Ai đứng thứ nhất mau khai ra để được đảng và nhà nước khoan hồng. “
Bạn cần đăng nhập để bình luận