Trùng Nhiên

Chương 135: Chiến đấu.

Đối với Đàm Khánh Xuyên mà nói, cuộc chiến giữa ông ta và chủ nhiệm lớp số 7 Vương Kỳ đã bắt đầu từ trước đó rồi. Khi Vương Kỳ chưa tới, Đàm Khánh Xuyên có chức danh giáo viên trung học cao cấp là tấm gương của Nhất Trung, nổi tiếng trong ngoài trường.

Rồi từ sau khi tên Vương Kỳ giỏi làm màu đó chen vào, tình hình thay đổi.

Vương Kỳ vốn là người của cao trung Thanh Hải, hai năm trước trong kỳ thi cao khảo, không ngờ ông ta đưa lớp mình lên tới vị trí đứng đầu thành phố, khiến cho ở thành phố Sơn Hải cũng nghe tới cái tên Vương Kỳ.

Đàm Khánh Xuyên từ nhiều nguồn tin biết được cái trò của Vương Kỳ, thì ra cao trung Thanh Hải khi đó tính làm cú nổ lớn gây chú ý, cho nên tập trung toàn bộ học sinh ưu tú nhất vào một lớp. Ở Sơn Hải không ai làm thế cả, chủ yếu là vì áp lực giáo dục truyền thống, ít nhất thì phụ huynh học sinh không đồng ý, sợ rằng làm thế sẽ khiến trường phân biệt đối xử với các lớp khác, ảnh hưởng tới con cái mình.

Nhưng cao trung Thanh Hải đã ngầm làm thế.

Thế là Vương Kỳ được đưa lên đỉnh cao danh tiếng cuộc đời, trở thành chủ nhiệm lớp nổi tiếng khắp nơi.

Kết quả hiển nhiên là lớp ưu tú do cao trung Thanh Hải gom học sinh giỏi vào liền có tỉ lệ đỗ tốt nghiệp đại học cao nhất thành phố. Còn các lớp khác của cao trung Thanh Hải thì mất đi học sinh giỏi nhất, kết quả thảm chưa từng có, thậm chí theo thống kê của cục giáo dục, tỉ lệ lên đại học của cao trung Thanh Hải năm đó tụt xuống so tỉ lệ trung bình hàng năm tới 4%.

Bởi thế chuyện đó đã bị cấm chỉ, tránh trở thành tiền lệ xấu trong giới giáo dục. Dù sao thì nó cũng thành toàn cho danh tiếng của Vương Kỳ, ông ta đi tham dự đủ các loại hội nghị, truyền thụ kinh nghiệm của mình.

Còn về cao trung Thanh Hải, trộm gà không được còn mất nắm gạo, Vương Kỳ biết mình ở lại trong trường không nổi nữa, ông ta đắc tội hết với giáo viên chủ nhiệm các lớp khác rồi. Thế là ông ta tới thành phố Sơn Hải, tiếp xúc với lãnh đạo Nhất Trung, ra sức khoe khoang cùng lừa gạt, thế là được chuyển tới cho dẫn dắt một lớp ôn luyện năm thứ ba.

Vương Kỳ cũng có sở trường, ánh mắt ông ta cực chuẩn, chọn toàn học sinh thành tích tốt để bọn họ chọn vào lớp ôn luyện của mình.

Cái danh tiếng của Vương Kỳ đúng là thu hút được không ít học sinh, có nguồn học sinh tốt, kết quả trong kỳ thi lớn năm đó, lớp ôn luyện của Vương Kỳ áp chế lớp chính quy của Đàm Khánh Xuyên.

Lớp ôn luyện dù sao thì cũng trải qua cao khảo một lần rồi, xét nhiều phương diện, thành tích tốt hơn lớp chính quy là hiển nhiên. Mọi người đều biết thế cả, chẳng cần nói ra làm gì. Nhưng mà Vương Kỳ có thể nói vô sỉ tới mức không chấp nhận được, tuyên dương đó là công lao của mình, nhiều phụ huynh không rõ nguyên cớ, sau này nhờ cậy quan hệ đưa còn tới lớp Vương Kỳ.

Lớp số 7 của ông ta hiện nay là lớp như thế, phần đông học sinh đều được ông ta nhắm trước, đến thuyết phục cha mẹ người ta đưa con vào lớp mình.

Chủ nhiệm lớp nhiệt tình như thế, tất nhiên nhiều người nhờ cậy quan hệ chuyển con sang lớp số 7.

Vương Kỳ gọi lớp mình là lớp tinh anh.

Tống Thời Thu cũng trong lớp này, là học sinh được Vương Kỳ tới tận nhà thuyết phục.

Vương Kỳ thậm chí khi tiếp xúc với các phụ huynh học sinh còn lớn tiếng chỉ trích Đàm Khánh Xuyên cổ hủ lạc hậu, không theo kịp cách giáo dục thời đại mới, còn lấy văn kiện cục giáo dục ra nói. Lời nói dối cứ lặp đi lặp lại như thế nhiều lần, khiến người ta trông gà hóa cuốc, quả nhiên trải qua vài lần điều chỉnh, Vương Kỳ thông qua thủ đoạn giẫm đạp người khác, cơ hội thay Đàm Khánh Xuyên xuất hiện ở các trường hợp công khai ngày một nhiều.

Mặc dù nơi nào có người là có giang hồ, Nhất Trung là một một trường lâu đời có truyền thống, giáo viên có cạnh tranh thì cũng có giới hạn, đại thể vẫn ở trạng thái cạnh tranh lành mạnh, tuyệt đối không có những trò hèn hạ như Vương Kỳ.

Vương Kỳ dựa vào trò thì thầm vào tai những phụ huynh của học sinh ông ta nhìn trúng, đến khi chia lớp đều vào lớp ông ta, kết quả là mỗi kỳ thi lớp của Vương Kỳ đều thành tích ưu tú, tiền thưởng đút đầy túi, còn Đàm Khánh Xuyên chỉ có thể trơ mắt nhìn loại người vô sỉ như Vương Kỳ có cả danh lẫn lợi.

Thời buổi này giáo viên sống cũng chẳng dễ dàng gì, hiệu trưởng Mã Vệ Quốc mở ra tiền lệ triển khai chế độ tích lũy thành tựu ở Nhất Trung, tổng thể mà nói là dùng điểm số học sinh nói chuyện. Mỗi lần thi giữa kỳ, cuối kỳ, lấy thành tích lớp đưa vào xếp hạng tích lũy, tiền thưởng chia ra làm các bậc, đạt được tới bậc nào sẽ thưởng theo bậc đó.

Tóm lại đó sẽ coi là trợ cấp cho giáo viên.

Điều này cũng tương đương với việc thành tích lớp nào mà không tốt thì tiền trợ cấp cũng rơi vào túi của người khác.

Trước kia trợ cấp phát dựa theo đánh giá nhiều phương diện, giờ chủ yếu chỉ còn một, thành tích.

Dần dần chuyện này ảnh hưởng từ giáo viên tới học sinh, Đàm Khánh Xuyên cũng chẳng thể thoát khỏi vòng xoáy đó, biệt đãi của ông ta giành cho học sinh trên 700 điểm thể hiện rõ điều này.

Lương giáo viên xưa nay vốn đã không phải là nghề thu nhập cao so với mặt bằng xã hội rồi, mà xã hội thì ngày một phức tạp, không thuần túy như trước, xã giao quà cáp nhiều lên, đủ thứ tiền để tiêu ...

Làm người ta tức nhất là tên Vương Kỳ vô sỉ kia lòng tham không đáy, giờ nhắm vào nhà phúc lợi mà trường học sắp phân phối. Sau khi lãnh đạo trường, giáo viên tư cách lâu năm được chia, căn hộ lớn 130 m3 giờ chỉ còn một căn thôi.

Đàm Khánh Xuyên trong nhà có cha mẹ già phải chăm sóc, cả nhà năm khẩu sống trong nhà cũ 70 mét vuông, ngày ngày trông ngóng có nhà lớn hơn. Giờ đến lượt thì tên Vương Kỳ chen ngang, ngày ba lần tìm lãnh đạo khóc lóc kể khổ, nói là cha vợ sắp chuyển tới ở, cần đối nhà lớn.

Lão đạo hết cách, phân cho ai thì cũng đắc tội với người còn lại, thế nên vẫn là cách giải quyết đó lấy thành tích tích lũy nói chuyện, năm nay ai có thành tích tích lũy tốt hơn thì người đó có nhà to hơn.

Nói cho cùng vẫn là dựa vào điểm thi của học sinh qua kỳ thi lớn.

Đàm Khánh Xuyên là người thật thà, nhưng thật thà tới mấy cũng không chịu thành đá lót đường để người ta dấm đạp leo lên nấc thang danh lợi cao hơn.

Thế là hai người mỗi cuộc họp là tranh cãi gay gắt, mâu thuẫn càng lúc càng cao.

Đương nhiên cãi vã chỉ để giải tỏa thôi, chẳng giúp được gì ngoài tăng thêm thù hận, rốt cuộc vẫn là so năng lực.

Vương Kỳ nắm lớp số 7, nhờ trước khi chia lớp ông ta tự dát vàng lên mặt một phen, nhiều học sinh Đốc Đức chuyển vào lớp này, cao thủ như mây.

Còn lớp số 9 của Đàm Khánh Xuyên mang huyết thống của sơ trung Nhất Trung nhiều hơn. Ông ta là giáo viên lâu năm, danh tiếng không nhỏ, nên mẹ Liễu Anh mới gửi gắm con mình cùng đám trẻ con khu tập thể vào đây, tố chất không hề kém. Quan trọng là Đàm Khánh Xuyên cho rằng năng lực của mình hơn cái loại đầu cơ trục lợi như Vương Kỳ, nên ông rất tự tin.

Đàm Khánh Xuyên nỗ lực gây dựng không khí học tập trong lớp, học sinh nào không theo kịp bạn bè, ông ta lần lượt gặp từng người, tìm hiểu nguyên do, tháo gỡ khúc mắc tâm lý cho học sinh, chia ngồi cạnh học sinh giỏi hơn, còn học sinh phản ánh ở môn nào giáo viên giảng bài không hiểu, ông ta tìm giáo viên bộ môn nói chuyện.

Tức mức giáo viên bộ môn cũng thấy ông ta phiền phức.

Với học sinh thành tích tốt, ông ta vừa nắm vừa buông, cổ vũ họ tiếp tục phấn đấu, đồng thời cũng nghiêm khắc hơn so với học sinh khác. Cho nên ông ta không muốn mầm non tốt như Trình Nhiên đi xuống dốc.

Và bây giờ cuộc chiến giáp lá cà đầu tiên với lớp Vương Kỳ sắp diễn ra.

Đàm Khánh Xuyên tay cầm đề thi giữ kỳ, đợi tiếng chuông reo, đi vào phòng thi từ huyên náo chuyển dần sang bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận