Trùng Nhiên

Chương 552: Chàng trai hoàn mỹ.

“ Sáng nay thi xong đã thống nhất tụ tập, tìm cậu thông báo thì cậu chuồn mất rồi, nên chiều đành chặn đường. “ Trương Bình rất sốt sắng kéo Trình Nhiên vào nhập bọn với cả đám:

Tần Thiên khẽ gật đầu một cái coi như chào hỏi, sau đó chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Trình Nhiên cũng mỉm cười đáp lại cô rồi bị mấy người bạn hay tới tra hỏi xem thi thế nào.

Giữa hai người có loại quan hệ thú vị, ở Thiên hành đạo quán, Tần Thiên là nhân viên, Trình Nhiên là ông chủ, nhưng kỳ thực y không giống loại ông chú theo ý nghĩa truyền thống, khiến cô càng cảm giác kiểu đồng nghiệp hơn. Ở Thiên hành đạo quán, cô mặc đồng phục xinh đẹp từ mình đi pha cà phê cho Trình Nhiên, cô biết khẩu vị của y rất kén, khi Trình Nhiên leo lên hạng 36, cô đưa hộp sữa kèm tờ giấy chúc mừng, ở đại hội thể thao, cô cho y một túi đồ ăn lớn, lần đầu tiên được thưởng tiền, cô mua cho Trình Nhiên máy nghe nhạc làm Viên Tuệ cũng nói là quá nhiều.

Nhưng mà hai người chẳng có mấy tiếp xúc, lần duy nhất giao lưu sâu hơn một chút là khi Trình Nhiên giả vờ có ý đồ với Tần Thiên ở phòng làm việc, dọa cô bật khóc làm y hết hồn chạy mất chỉ để lại một tờ giấy.

Hai người duy trì quan hệ này, thi thoảng nói với nhau vài câu, trêu chọc vài câu nhạy cảm, nhưng ở trường hợp thế này lại tựa hồ mỗi người ở thế giới riêng, không liên quan tới nhau. Ví như Tần Thiên khẽ gật đầu một cái, quay sang tiếp tục chủ đề yêu thích của nữ sinh.

Còn Trình Nhiên vừa nãy còn nhìn cô một lượt, dưỡng nhãn một chút, bây giờ cùng đám nam sinh nói cười, mỗi người một vòng tròn riêng, phân chia rõ ràng.

Thi cuối kỳ kết thúc rồi, áp lực trên vai mọi người cũng vơi đi phần nào, tuy ở đây được bên ngoài gọi là sân chơi và tình trường, nhưng cạnh tranh là thứ người ngoài không thể thấy được. Nhất là nửa học kỳ sau năm thứ hai, giáo viên bình thường khôi hài hóm hỉnh không ngừng nhắc tới cao khảo là ranh giới vận mệnh, thực sự như giòi bám vào xương vậy.

Giáo viên không gây sức ép nhiều, nhưng bạn học thì có, thấy bên cạnh ai ai cũng tiến bộ, ai cam lòng tụt lại phía sau chứ, ở Thập Trung này học sinh ý thức phân chia cấp bậc rất mạnh.

Khó khăn lắm mới thi xong, giờ có thể chỉ nghĩ tới ăn uống rồi.

Viên Tuệ ngăn cản mấy người kia hỏi tình hình thi cử của Trình Nhiên, giao hẹn trước: “ Hôm nay không cho phép đối chiếu bài thi, không cho đoán điểm số, không cho than thở chuyện thi cử, tóm lại quên hết đi, chúng ta ăn thật ngon, mục tiêu là lẩu cá sau trường ... À quên, Tần Thiên không ăn cay, hay chuyển sang ăn lẩu uyên ương?”

Tần Thiên vì giữ dáng, ăn uống vô cùng cẩn thận, xua tay:” Không sao đâu, thi thoảng ăn một lần cũng được mà.”

Trương Bình nắm ngay cơ hội nói: “ Đúng thế, dù có mọc mụn cũng có ai chê bạn được chứ.”

Tần Thiên cười nhẹ không đáp, Trương Bình và Vân Địch từ sau chuyện kia đã có xu thế thành một cặp đôi, Vân Địch đanh đá giơ tay lên: “ Nói rõ xem!”

Trương Bình chuồn nhanh như làn khỏi, bán đứng luôn thằng bạn cùng bàn: “ Trình Nhiên chắc chắn không chê.”

Cả đám cười rộ lên, Tần Thiên hơi đỏ mặt lườm cả đám, đẩy mọi người: “ Đi ăn thôi.”

Mọi người lúc này mới di chuyện theo đám đông.

Đây là nguyên nhân mà Trình Nhiên không quá hứng thú tham gia buổi tụ tập học sinh, đám nam nữ trẻ trung lẫn lộn với nhau đùa cợt trêu ghẹo, dù nằm im cũng trúng đạn.

Mà y ứng phó với loại chuyện này thực ra không hề tốt, chỉ biết cười trừ thôi.

Mọi người đi tới quán lẩu cá ở trong ngõ trường kỹ thuật điện, địa điểm không rộng nhưng mà rất nổi tiếng, lẩu cá còn gọi là cá nồi lạnh, một món ăn đặc sắc vùng tây nam, đầu tiên là cho cá vào nồi lẩu đun cho ngấm, trực tiếp bê nồi lên bàn ăn, nồi thì nóng, nhưng mà bên trên là mỡ đỏ che kín nồi không bốc hơi nóng lên, cho nên biệt danh là "nồi lạnh".

Vị cay sáng khoải, cá không đủ cứ thêm, mỗi người 18 đồng ăn no nứt bụng, vừa rẻ vừa ngon, nên học sinh cực kỳ hoan nghênh, được gọi là một trong mười món ngon nhất ở Thập Trung.

Đại khái vì hôm nay có Tần Thiên, cho nên đám nam sinh kiềm chế bớt phần nào, không ăn như đám thổ phỉ nữa, rất nho nhã. Còn Tần Thiên và Viên Tuệ thì khỏi nói rồi, hai cô vốn học vũ đạo, ăn hết sức nhỏ nhẹ, nhìn thôi đã hưởng thụ.

Hôm nay gặp không ít bạn cùng trường đi liên hoan xả hơi, còn chạy qua chào hỏi, nữ sinh uống nước ngọt, chứ nam sinh uống nước ngọt sẽ bị gọi là "đàn bà", vì thế đành mở bia tu ừng ực.

Trình Nhiên bị ép uống vài cốc.

Người tới chào hỏi hết đám ngày tới đám khác, tên nào tên nấy cũng một câu "cậu không uống là coi thường tôi" sau đó biểu hiện khí khái nam tử trước mặt Tần Thiên bằng cách mở xoạch chai bia tu đến khí thế.

Trình Nhiên cười khổ không thôi, bạn bè mà, không thể cương quyết nói không uống được, quá dứt khoát làm ảnh hưởng không khí, đành uống chứ làm sao.

Tần Thiên thấy hết vẻ mặt bất lực của ông chủ Trình từ đầu tới cuối, cười phì một tiếng, đưa tay vén lọn tóc trước trán, tay phải gắp miếng cá trắng hồng ngậm trong miệng, nhai vài cái, quay sang nghe nữ sinh bàn khác kể chuyện vỉa hè, gò má hồng hồng chưa thu lại nụ cười.

Mọi người ăn tới lúc thành phố lên đèn mới cùng nhau ra bên xe buýt .

Chuyến xe của Tần Thiên và Viên Tuệ tới trước, bọn họ tạm biệt đi lên xe, qua giờ cao điểm đã lâu, khá vắng khách, hai cô gái ngồi xuống ghế, nhìn thấy đám nam nữ cách cửa kính vẫy tay tạm biệt.

Viên Tuệ nháy mắt với Trình Nhiên cười khúc khích một mình.

Tần Thiên nghiêng đầu sang tỏ vẻ không hiểu.

“ Trình Nhiên ấy mà, càng nghĩ càng không tệ, đẹp trai này, không phải loại đẹp trai chói lóa mà nhìn một cái chú ý ngay, con trai như vậy đào hoa lắm, nhìn nhiều cũng thấy chán, còn Trình Nhiên càng nhìn càng có vị, cảm giác thoải mái. Thứ tới tính cách hơi trầm một chút, nhưng không phải là loại đần đần không hiểu phong tình, lúc cần biết nói đùa, lại lành tính luôn nhường nhịn người khác. Mình thấy ấy à, nam sinh ấy, không cần lúc nào cũng nào cũng phải thể hiện hơn người, chỉ cần lúc phải đứng ra, có dũng khí đứng ra là đủ, như lần cậu ấy chỉ trích vị chuyên gia giáo dục Tôn Tiêu kia vậy, rất là ngầu. Còn nói về thành tích, nối bật nhưng mà không cao tới khiếp người làm người ta sinh ngần ngại, cũng không thuộc loại mọt sách mở mồm ra là sách vở, ngay cả mặt này cũng vừa vặn.” Viên Tuệ chống tay mơ màng, không ngờ kể ra một loạt ưu điểm của Trình Nhiên: “ Thực sự là hoàn mỹ, càng nghĩ càng thấy cậu ấy ưu tú ...”

Tần Thiên hơi cứng người mất mấy giây, đừng thấy Viên Tuệ lúc nào cũng nói chuyện yêu đương tình cảm, kỳ thực chỉ nói mồm thôi, đây mới là lần đầu tiên thấy cô bạn nói về một chàng trai như thế, hơi lắp bắp: “ Bạn, bạn nói gì vậy?”

Viên Tuệ vẫn nhìn xa xăm: “ Thiên Thiên, hình như là mình …”

“ Bạn làm sao? “ Tim Tần Thiên muốn vọt lên cổ: “ Nói đi chứ, làm người ta sốt ruột.”

Viên Tuệ thình lình quay hẳn người sang, mắt hấp háy đầy gian xảo: “ Làm sao mà phải cuống lên như thế?”

Tần Nhiên á khẩu mất mấy giây mới hiểu ý đồ cô bạn: “ ...”

Viên Tuệ thực hiện được mưu đồ, cười lăn cười bò.

“ Không thèm chơi với bạn nữa. “Tần Thiên giảu môi nhìn dòng xe qua lại, không thèm để ý tới Viên Tuệ nữa:

Lần này thành Viên Tuệ sán tới: “ Hì hì, đợi hôm đến trường, mình nói với cậu ấy.”

“ Nói cái gì chứ, đừng nói linh tinh.”

Tần Thiên quay lại đưa tay cù Viên Tuệ, hai cô gái quấn lấy nhau nô đùa khiến khách trên xe mấy phen đưa mắt nhìn.

Hành khách hôm nay được phúc lợi lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận