Trùng Nhiên

Chương 375: Rất đẹp trai.

Quả nhiên cuối cùng Trình Nhiên không địch lại nổi tên biến thái tay dài chân dài năm ba.

Chạy 200 mét, 3000 mét, 4 nhân 100 mét, thành tích của Trình Nhiên đều bình thường, mặc dù thần kinh vận động của y không hề tồi, nhưng y càng thích ngồi một chỗ cho đầu óc vận động hơn là chân tay. Có điều sức bộc phát của Trình Nhiên rất tốt, nhảy cao đứng thứ 2 toàn trường, người duy nhất vượt qua là một nam sinh cao lênh khênh một mét tám mấy, tóc bồng bồng, đeo kính, bình thường thuộc loại ghét thể thao ưa học tập, ai ngờ khi tham gia đại hội, dựa vào cẳng chân dài kia, khiến toàn trường há hốc mồm.

Cả Trình Nhiên và nam sinh đó đều dùng nhảy úp lưng, khi đó Trình Nhiên vượt qua mức xà 1 mét 87 rồi, cảm giác mình đã lập kỳ tích nho nhỏ, khá chắc ăn, ai ngờ đối phương thực hiện mức xà 1 mét 89 một cách ngon ơ, dù trong lớp liên tục cổ vũ y chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Tuy vậy vì sự cổ vũ nhiệt tình đó, Trình Nhiên vẫn nhảy thử ba lần ở mức xà 1 mét 90, kết quả ba lần đều chạm xà, một lần chỉ trong gang tấc.

Từ đệm đứng lên Trình Nhiên mới nhận ra xung quanh đông nghịt từ bao giờ, không ít người vẻ mặt đầy thất vọng, số đông vẫn vỗ tay vì màn biểu diễn của hai người.

Ánh mắt vô tình liếc qua đám đông, chợt thấy bóng dáng Tần Thiên, cô nữ sinh đó không biết vì sao lại đứng ở góc nhỏ, nhưng vóc dáng ấy không cách nào không thu hút người khác, cô không tham gia thảo luận với người khác, nhưng những lời khen ngợi đều lọt vào tai.

Nhìn Trình Nhiên người lấm lem mồ hôi và bụi đất, rất nhếch nhác nhưng lại thấy những điệu múa đẹp đẽ mình từng chứng kiến, không thể so sánh được với bóng dáng liên tục khiêu chiến với độ cao mới ấy.

Vốn đệm thể dụng ở Thập Trung chỉ dùng cho vận động nhẹ mà thôi, nhưng vì hai học sinh này nâng độ cao lên quá dự đoán, lại còn nhảy úp lưng, trọng tài phải sai đem hết đệm trong kho ra dùng.

Đám học sinh chạy qua chạy lại mấy chuyến liền, lúc này đệm đã xếp cao tới nửa người, dài sáu mét, rộng năm mét, an toàn vô cùng, cái gì cũng tốt, chỉ là để trong nhà kho tối tăm quá lâu, toàn mùi mốc.

Bụi đất trên người Trình Nhiên chính là do cái đệm đó mà ra, vừa mới quay về liền có mấy nữ sinh đua nhau giơ tay đưa đồ uống cho y, mặc dù thua cuộc, đãi ngộ chẳng khác gì anh hùng. Chủ yếu vừa rồi Trình Nhiên tập trung cao độ, nhìn mức xa mà người cứ như tỏa ra sát khí vậy, sự chuyên chú ấy bất giác thu hút đám đông, mỗi lần y nhảy xung quanh tim muốn ngừng đập luôn.

Lúc này mới thực sự có người đánh giá Trình Nhiên, chiều cao một mét bảy tám, do vận động mạnh, mồ hôi ướt đẫm, cơ bắp nổi lên, cảm giác giống như con báo tràn ngập sức bạo phát. Có vài người vì quan hệ giữa Tần Thiên và Quách Dật, ngầm tìm cơ hội đưa y đi mài cột, lúc này phải cân nhắc lại xem đó có phải ý hay không, cái chân kia mà đạp một cái thì ...

Trong môn điền kinh thu hút chú ý nhất là chạy thi, một đám người vừa về đích chẳng thấy mấy tiếng reo hò, quay sang nhìn Trình Nhiên và Tôn Tiểu Dương năm thứ ba được "mỹ nữ như mây" vây quanh, lòng tiếc lắm, biết vậy báo danh nhảy cao cho rồi.

Trình Nhiên nhận xong huy chương quay về thì sự chú ý của mọi người đã bị cuộc thi khác thu hút, môn chạy 1500 mét nữ, trong nhóm này có Khương Hồng Thược và Tần Thiên, làm hai bên đường chạy đông nghìn nghịt.

Khương Hồng Thược mặc áo thun thể thao cộc tay, quần short, hai chân thon dài thẳng tắp, đi giày thể thao trắng đen, sức hút của thiếu nữ thanh xuân tỏa ra ngùn ngụt. Tần Thiên thì mặc đồ thể thao màu phấn hồng, đang làm vài động tác khởi động uốn dẻo, chiều cao 1 mét 70 vóc dáng từ trên xuống dưới không chỗ nào bắt bẻ được, tràn ngập mị hoặc của nữ tính.

Hai cô gái này đứng cùng một chỗ, đủ sức gây sát thương cả nam lẫn nữ.

Vốn là lớp nào cổ vũ cho lớp nấy, lúc này chỉ còn hai loại âm thanh "Tần Thiên cố lên" hoặc "Khương Hồng Thược cố lên", cứ như cuộc đối đầu riêng của hai người vậy, các cô gái khác tham gia thi đấu tuy cũng có người cổ vũ nhưng không địch nổi đám đông, có giận cũng không biết trút lên ai.

Cuộc thi còn chưa bắt đầu mà không khí đã nóng lắm rồi, cổ động viên hai bên mới đầu reo hò cho người mình ủng hộ, sau biến thành ganh đua với nhau, không bên nào chịu nào, thế là khắp thao trưởng chỉ còn "Khương Hồng Thược" hoặc "Tần Thiên", phần cố lên bị lược bỏ luôn.

Mùi thuốc súng tràn ngập.

Khương Hồng Thược đứng trên đường chạy của mình, mỉm cười với những cổ động viên nhiệt thành, nhưng đôi mắt thì đảo quanh, đến khi tìm thấy Trình Nhiên trong đám đông, Trình Nhiên hô một tiếng "cố lên" cô mới gật đầu thu ánh mắt lại.

Tần Thiên cũng nhìn về phía Trình Nhiên, Trình Nhiên cũng vẫy tay đáp lại, nhưng chỉ được nhận một ánh mắt lãnh đạm, cứ như Trình Nhiên chẳng khác gì chùng sinh đang cổ vũ cho mình.

Làm Trình Nhiên xấu hổ thu tay.

Lệnh vừa phát ra, tiếng la hét tức thì dâng lên như thủy triều, không ít người chạy theo, một vòng quanh thao trường là 400 mét. Chạy tới vòng thứ hai, vượt lên trên chỉ còn Khương Hồng Thược và Tần Thiên, hai cô gái kém có vài bước, liên tục thay đổi vị trí, các cô gái khác bị bỏ xa rồi, cơ bản không có động lực mà, chỉ muốn chạy cho xong cái cuộc thi đáng ghét này thôi.

Hai cô gái có thể nói là xinh đẹp nhất trường truy đuổi nhau, khơi lên âm thanh chấn động màng nhĩ, trong tiếng thảo luận bị nhấn chìm. Có người ngạc nhiên, chạy bền không phải sở trường của Tần Thiên, vì học vũ đạo nên rất chăm chút đôi chân mình, sao hôm nay dốc sức như vậy làm gì? Hay là vì không muốn thua kém Khương Hồng Thược?

Bóng dáng một lam một hồng ấy ganh đua từng bước qua ba vòng, cuối cùng Khương Hồng Thược phát huy sở trường vượt qua về đích trước.

Hai cô gái được đám đông lớp mình nhiệt liệt ra đón, Quách Dật đã đứng đợi sẵn ở vạch đích, đưa nước cho Tần Thiên, cảnh tượng đó làm phát sinh không ít tiếng hú hét cùng huýt sáo.

Không ngờ Tần Thiên đưa tay đẩy về, làm chai nước đã mở nấp của Quách Dật nghiêng sang một bên, nước chảy không ít ra ngoài, cuối cùng hình ảnh Quách Dật cầm nửa chai nước đứng giữa đường chạy thành ký ức khắc sâu trong tâm trí nhiều người.

Đại hội thể thao đó, Khương Hồng Thược giành được một huy chương vàng cự ly 3000 mét và một huy chương đồng cự ly 4 nhân 100 mét, Trình Nhiên lẻ loi một cái huy chương bạc, khi gọi điện thoại, bị cô trêu chọc không ít.

Lúc Trình Nhiên còn ra sức lý luận giải thích vị trí thứ hai của mình đáng quý thế nào, Khương Hồng Thược ở bên kia nhẹ nhàng nói: “ Có điều mình rất thích nhìn nỗ lực nhảy cao, cao mãi.”

Giọng nói Trình Nhiên khựng lại, lặng lẽ gia cố cho bản thân mấy loại phòng tuyến tâm lý, quả nhiên câu tiếp theo của Khương Hồng Thược là: “ Nhìn cậu hết lần này tới lần khác không nhảy qua được rớt xuống, cứ như con trâu húc đầu vào bức tường màu đỏ, thật buồn cười, tiếc là chỉ được xem ba lần .”

Trình Nhiên nghiến răng trèo trẹo: “ Người bình thường đều mong vận động viên nhảy qua được, bạn lại thích xem người ta rơi, biến thái à?”

Khương Hồng Thược cười khanh khanh: “ Chưa nói hết mà, nhìn cậu mỗi lần chạm xà ngã xuống lại không chịu thua, tiếp tục thách thức, dù không qua được vẫn dốc sức xông lên, rất xúc động ... Còn đẹp trai nữa.”

Cạch, điện thoại tới đó là cúp luôn, không cho Trình Nhiên kịp tận hưởng dư vị trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận