Trùng Nhiên

Chương 598: Ván cờ cuộc đời. (1)

Triệu Thanh sửng sốt, Lâm Hiểu Tùng mặt biến sắc nhìn sang Triệu Thanh như muốn nói, tôi không hề biết chuyện này.

Tất cả lọt vào mắt Chương Ngư .

Triệu Thanh trầm ngâm rồi lắc đầu: “ Xin lỗi, chuyện này không thể thay đổi được, tôi thực lòng khuyên thầy Chương suy nghĩ kỹ, 40% là thành ý lớn nhất của chúng tôi rồi.”

“ Thực sự không được à? “ Chương Ngư cố chấp hỏi:

Triệu Thanh lấy thuốc lá ra, Lâm Hiểu Tùng vội châm lửa, hắn rít một hơi mới nói: “ Thật khó xử, yêu cầu của anh như thế, tôi không tự tin thuyết phục được ông chủ lớn, chuyện này khó mà làm được.”

Chương Ngư đứng dậy thu dọn tài liệu mình mang theo cho vào cặp, vỗ vài cái: “ Vậy không làm phiền nữa, xin lỗi, mất thời gian của mọi người.”

Khi Chương Ngư sắp đi tới cửa, Triệu Thanh gọi: “ Khoan đã.”

Chương Ngư khẽ mỉm cười, lộ tẩy rồi chứ gì? 40% thực sự là nhiều, 50% là vô lý, nếu đối phương đồng ý thì đây là cái bẫy, hắn không lún vào.

Triệu Thanh lên tiếng: “ Thầy Chương, anh có biết thông thường lấy thi nếu lấy quyền sử dụng tri thức nhập cổ phần hạng mục thì được bao nhiêu không? 20%. Anh cứ nghe ngóng sẽ biết thành ý của con số 40 % này, tôi rất coi trọng anh, biết anh là người nghiên cứu học vấn, không phải dân kinh doanh, nên không muốn dây dưa đàm phán sự vụ thương nghiệp với anh, đưa cho anh quyền lợi lớn nhất rồi. Thế nên mong anh suy nghĩ thận trọng.”

Chung Ngư nghe hết rồi đi, không tỏ bất kỳ thái độ gì.

Đám Triệu Thanh, Lâm Hiểu Tùng nhìn nhau thở dài, mặc dù Trình Nhiên dặn đi dặn lại, người này rất khó chơi, nhưng hai người họ đều từng trải rồi, tự tin có thể khuất phục được Chương Ngư .

Ai ngờ dở hết thủ đoạn, vẫn không dám chắc thành công hay không.

Đến tối Lâm Hiểu Tùng nhận được điện thoại của Chương Ngư , muốn xin số điện thoại của thư ký Triệu, có chuyện muốn nói.

Lát sau Chương Ngư gọi điện cho Triệu Thanh, sau một hồi trò chuyện, Triệu Thanh im lặng khá lâu rồi nói hai chữ "có thể".

Cúp điện thoại xong, Chương Ngư thở phào, nghĩ tới đám trẻ con ở Nham Thôn phải chen chúc nhau trong căn phòng nhỏ, ăn bánh bao lạnh cứng như đá, hắn có lựa chọn sao?

Phải dùng tới hai viên đại tướng Lâm Hiểu Tùng và Triệu Thanh để lừa Chương Ngư có thể nói là Trình Nhiên bỏ công sức tâm lực, thật thật giả giả, lại thêm vào Chương Ngư đang cần tiền, hắn không lọt bẫy thì Trình Nhiên viết ngược lại tên mình cho rồi.

Hơn nữa mặc dù Trình Nhiên bẫy Chương Ngư , nhưng chuyện muốn hắn làm là thực sự nghiêm túc, không có lừa dối nào ở đây.

Quan trọng là hệ thống quản lý hành chính giáo dục của Chương Ngư thực sự có tương lai, nếu không Trình Nhiên chưa giàu có tới mức ném tiền qua cửa sổ như thế.

Ngoài ra, đưa Chương Ngư vào sản nghiệp của mình, sau này hai bên hiểu nhau hơn, biết đâu Chương Ngư lại có thể thành yếu tố giúp y hòa hoãn quan hệ với nhà Khương Hồng Thược.

Chuyện này không phải chắc cả mười phần, Trình Nhiên nhìn ra cơ hội, nhưng Chương Ngư có thể làm tốt hay không, công ty thành lập rồi có thể thuận lợi bán được phần mềm hay không, có thể kiếm được tiền không, chiếm lĩnh được thị trường không, đều là thứ chưa rõ.

Nguy hiểm song hành cùng cơ hội.

Nhưng mà Trình Nhiên cũng nghĩ, có chuyện gì khiến người ta thỏa mãn hơn, mình nhất thời kích động sinh ra một y nghĩ, sau đó có thể điều phối các loại tài nguyên, đạt được mục đích?

Đây có lẽ chính là cảm giác quyền lực?

Tất nhiên Trình Nhiên ở giai đoạn sơ cấp, trong tay bất kể tài chính hay nguồn lực quan hệ có hạn, xa lắm mới tới mức vung tay một cái có thể hô phong hoán vũ, đạt được như trước mắt, cũng khiến Trình Nhiên thấy thú vị rồi.

Hôm nay là cuối tuần Trình Phi Dương hiếm hoi ở nhà nghỉ ngơi, Từ Lan nói cả nhà lâu lắm rồi chưa đi ăn nhà hàng cùng nhau, kiến nghị đi ăn lẩu đầu cá. Lẩu đầu cá là kiểu lẩu phổ biến ở tỉnh Tứ Xuyên, tên chính là miêu tả loại lẩu này rồi, toàn bộ nấu bằng đầu cá. Trình Nhiên thích ăn cá, nhưng ghét xương cá, thịt đầu cá không có mấy xương, có thể moi thịt ăn thoải mái, cho nên y rất tích ăn lẩu đầu cá. Từ Lan từng một thời coi lẩu đầu cá là phần thưởng tối cao biểu dương con mình thi tốt.

Thế nên nghe mẹ nói vậy, Trình Nhiên phụ họa ngay, có hai phiếu rồi Từ Lan không quan tâm ý kiến chồng nữa, mở sổ tay ghi chi chít số điện thoại ra gọi điện đặt chỗ.

Tất nhiên phải chọn nhà hàng tốt nhất, nhà họ có điều kiện đó rồi.

Ba người ra ngoài, Trình Phi Dương định gọi lái xe công ty tới, Từ Lan khoác tay chồng nói:” Nhà ta đi ăn cơm, nhà họ cũng hưởng thụ cuối tuần chứ, bắt xe taxi đi, nhà mình lâu lắm rồi chưa ra ngoài thế này.”

Trình Phi Dương nhìn con trai giờ đã cao hơn cả mình rồi, nhớ lại cuộc sống trước kia, Trình Nhiên đòi ăn lẩu đầu cá, phải tính toán sinh hoạt phí xem có đủ dùng hết tháng không, sau đó cả nhà mới lên đường, nhưng mà không phải bắt taxi, mà là đi xe buýt , đi qua nửa thành phố tới quán lẩu nhỏ nổi tiếng.

Cách nồi lẩu nghi ngút khỏi nhìn Trình Nhiên cắm đầu gặm cái đầu cá to tướng, khi đó trông con hắn trông rất đáng yêu.

Vậy mà thấm thoắt bao năm rồi, thậm chí không thể dùng “đã lâu chưa đi” như vợ hắn nói.

Trùng hợp là ngày hôm nay gia tộc Dương Hạ ở Thành Đô ăn cơm tụ họp, cũng đi ăn lẩu đầu cá, có thêm hai người ngoài lại không tính là người ngoài, La Chi Tiên và mẹ hắn Lý Lệ Hoa, cha hắn La Thần không tới, nhưng vẫn ảnh hưởng tới bữa cơm của nhà Dương Hạ.

Bà nội Tôn Dung ngồi ở vị trí trên cùng, sát bên cạnh là Lý Lệ Hoa. Hai nhà La Dương thế hệ trước là cán bộ hệ thống văn hóa Thành Đô, ông cụ La gia là nhân vật khá truyền kỳ, thời trẻ trong nhà là đại địa chủ, thuốc loại thiếu gia công tử, nhưng rất hiếu học, từng làm đoàn trưởng quốc dân đàng. Sau khi đầu hàng được phân phối làm cán bộ địa phương, năm tháng động loạn phải đi lao động cải tạo, bị đãi ngộ bất công, bình xét lại, làm việc hệ thống văn hóa Thành Đô, bà nội Dương Hạ từng được ông nâng đỡ.

Ông cụ mất năm kia rồi, nhưng con cả La Thần là người tài giỏi, ở Sơn Hải trồng trung dược phất lên, sau đó tham gia mấy sản nghiệp, bây giờ kinh tế rất khá.

Còn về Dương gia ở Thành Đô, đa phần thân thích trong nhà đều làm ở hệ thống văn hóa, nhưng mà đều thuộc giai cấp sống bằng lương thôi, có chút mầu mẻ không đáng kể, gọi là có ăn có mặc. May nhờ quan hệ La gia, La Thần để họ tham gia góp vốn làm cổ đông, hoa hồng được chia thôi đã ăn đứt thu nhập từ lương lậu rồi.

Cha Dương Hạ là Dương Xuyên, con út trong nhà, sau khi sinh ra thì trong nhà có tới ba người người con trai. Khi đó bà nội Dương Hạ chỉ là cán bộ nhỏ, ông nội cũng rất bình thường, không nuôi nổi ba đứa con ăn học. Bà Triệu nhà cùng hệ thống sinh toàn là con gái, thích con trai lắm, Dương Xuyên cơ bản được gửi nuôi nhà bà Triệu, đó là nguyên do Dương Xuyên quan hệ không hề thân thiết với gia đình, về sau còn tức giận không nghe an bài trong nhà, bỏ nhà đi tới Sơn Hải.

Bà nội Dương Hạ cá tính mạnh, hai người chú bác của Dương Hạ khéo lấy lòng người lớn, Dương Xuyên được nuôi bên ngoài không ăn nhập với gia tộc, Tôn Dung thấy đứa con này của mình lầm lì lãnh đạm, nên không thích.

Khi đó Tôn Dung chưa nghỉ hưu, nên hai người chú bác này tận dụng quan hệ của mẹ, một làm phó giám đốc viện bảo tàng, một là cán bộ cấp xử ở cục xuất bản, bản lĩnh thì chẳng có, nhưng biết luồn lách. Dương Xuyên là người thẳng tính chướng mắt, thế nên không ưa gì nhau.

Sau đó Dương Xuyên lại cưới Tiêu Vân mẹ Dương Hạ, bà nội cô trước đó đã công khai tỏ thái độ không hài lòng với cô con dâu này, quan hệ càng căng thẳng.

Đến khi Dương Hạ sinh ra, Tiêu Vân nhẫn nhịn khéo léo, hay cho con gái nghỉ hè tới nhà ông bà nội, quan hệ hai bên mới dần hòa hoãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận