Trùng Nhiên

Chương 367: Không uổng kiếp này.

Thời gian như dòng nước nhẹ lặng lẽ trôi đi, mùa thu vậy là tới rồi.

Thành Đô vào mùa thu không khí khô ráo hơn, đường phố khắp nơi là lá ngân hành khô vàng, thành phố này vẫn chưa bị khói bụi đô thị cản trở, đa số đứng ở ban công nhìn thấy được một màu vàng cháy cả trời đất.

Nhưng cảnh tượng đẹp đẽ đó sẽ không kéo dài được lâu, mỗi khi tối về đã có những cơn gió lạnh thổi tới, cuốn đi những chiếc lá đang cố bám lấy cành cây khẳng khiu, dù có không cam lòng phiêu đãng trong không khí thật lâu mới đáp xuống, thì chờ đợi nó vẫn là kết cục mục nát không cách nào thay đổi.

Nỗi buồn không tên man mác xa xăm theo từng chiếc lá rụng gieo vào lòng người.

Chuyện xảy ra ở nhà khách Hồng Châu Sơn Bảo Quốc Tự đã trôi qua một thời gian rồi, nhưng tác động của nó chắc chắn kéo dài.

Khi đó gia đình Khương Hồng Thược, giống như chiếc du thuyền khổng lồ cập bến, dù có là vô tình, con thuyền nhỏ Trình Nhiên không chịu nổi sóng do nó tạo ra.

Đôi khi ở trong trường học, Trình Nhiên vẫn thấy Khương Hồng Thược sáng sủa, tự tin xinh đẹp, so với cô gái mẫn cảm, nặng nề ngày hôm đó cứ như là hai người khác nhau hoàn toàn.

Đôi khi Trình Nhiên không rõ, đâu mới là con người thật của cô, hay là cả hai?

Khương Hồng Thược ở kiếp trước rốt cuộc sống thế nào, gặp chuyện này phản ứng ra sao? Cô ấy phản kháng không, hay là vì quan hệ của hai nhà, cho nên rốt cuộc cùng Lục Vĩ kết hợp với nhau? Kiếp này sẽ phát triển thế nào, liệu có biến số không giống trước kia không?

Hết thảy chưa biết.

Nhưng Trình Nhiên biết, cô gái ấy chạy trên thao trường, ôm sách đi qua ngã rẽ cầu thang, và bóng dáng khi nhảy qua tảng đá trên công trường ngổn ngang tới không gian nhỏ trước tường văn hóa, đều là mỹ hảo nhất ở tuổi này.

Trình Nhiên hi vọng giữ gìn mãi như thế.

Dù chưa chắc gì đã có kết quả.

Cuộc sống và năm tháng dài dằng dặc khiến cho kết quả luôn là một ngụy mệnh đề, mọi kỳ vọng của nhân loại đều miêu tả thành một câu "từ đó bọn họ sống với nhau hạnh phúc cả đời". Nhưng đó chỉ là thứ chỉ tồn tại ở trong truyện cổ tích mà thôi, quá nhiều quá nhiều cặp đôi nương tựa bên nhau lúc gian khó, cuối cùng tan thành khói mây giang hồ.

Tính cách Trình Nhiên có một mặt u ám, y không tin vào thứ vĩnh hằng, nhưng cũng không vì thế mà y buông xuôi, ngược lại y có sự cố chấp ít người ngờ tới, ít nhất khi bọn họ có thể đi bên nhau, có thể nắm tay đi qua hành trình rực rỡ rực rỡ nhất ở độ tuổi này, vậy là không uổng rồi.

“ Ê, Trình Nhiên, đội bóng đang thiếu người có.” Trương Bình vẫy tay định gọi Trình Nhiên tan học ở lại đá bóng, nói nửa chừng quay sang Trình Nhiên đã đi từ bao giờ, gãi đầu lẩm bẩm: “ Thằng này gần đây làm sao, thoắt cái biến mất như ma.”

Trang trí Thiên hành đạo quán đã hoàn tất được mười ngày rồi, chỉ còn đợi khai trương thôi, hiện giờ đang giai đoạn hoạt động nội bộ, kiểm tra xem có vấn đề gì không, đám trẻ con ở khu tập thể Hoa Thông tất nhiên sẵn sàng vào vai những vị khách nhiệt tình nhất, đồng thời cũng khó tính nhất.

Bề ngoài Thiên hành đạo quán biến đổi hoàn toàn, mấy chữ lớn bằng đèn nê ông cực, mỗi tối bật lên đều khiến không ít người chỉ trỏ.

Vì đơn thuần từ bề ngoài và cái tên, chẳng thể nào đoán được đây là cái gì, nhà này kinh doanh cái gì? Phòng dạy võ, thể dục thẩm mĩ? Khách sạn? Mấy ông già, bà già chập tối tập thể dục gần đó còn đánh cược với nhau.

Số tiền không còn nhiều của Trình Nhiên ném hết sạch vào quảng cáo ở các tạp chí tiêu dùng, đừng mong hữu xạ tự nhiên hương, mượn một câu nói của đám đa cấp, thời buổi này không sợ anh không có gì, chỉ sợ anh không biết tuyên truyền mà thôi.

Vốn là thứ làm ra vì hứng thú nhất thời, để có cái mà làm, nhưng bây giờ mục đích của Trình Nhiên thay đổi rồi, Thiên hành đạo quán thành mắt xích quan trọng trong kế hoạch tương lai của y. Cho nên dù có khánh kiệt vì nó, Trình Nhiên cũng không tiếc, bề ngoài nhìn y vẫn nhàn nhã, kỳ thực y quay lại thời điên cuồng làm việc trước kia, một cỗ máy chấp hành kế hoạch.

Tương Chu tuyển được 12 phục vụ viên, kỳ thực vẫn có người tới báo danh, có điều thông qua được chỉ 12 người.

Trình Nhiên đem toàn bộ tinh lực của mình dồn vào cách cục tầng 1, sơn đen toàn bộ trần nhà, làm lỗ thông gió và ống điều hòa kim loại lộ ra ngoài, rất có phong cách công nghiệp. Bày biện nội thất rất cầu kỳ, mang hơi thở fantasy, đao kiếm, khiên kim loại, còn có cả một số mô hình, Trình Nhiên cống hiến cả Thái Không Bảo Lũy do Dương Hạ tặng, bày ở cửa sổ bắt mắt nhát gần chỗ ra vào.

Y còn thuê ba đầu bếp làm bánh chuyên nghiệp và thợ pha cà phê về, chuẩn bị đào tạo ra đám học trò lành nghề.

Đại sảnh đặt bàn dài vốn dùng để họp, có thể ngồi tám người, có tới 5 cái bàn như vậy. Tường cơ bản đều biến thành giá sách, đặt sách, mô hình, board game.

Chuẩn bị xong xuôi rồi, chỉ cần đợi ngày thích hợp để khai trương nữa thôi.

Một tuần trước khi Thiên hành đạo quán khai trương, hôm đó Trình Nhiên đang ở Thiên hành đạo quán chỉ huy đám trẻ con khu tập thể Hoa Thông làm việc thì có một nam tử đi vào, tự giới thiệu tên một cái, Trình Nhiên lập tức biết đối phương là ai. Ở lễ hội âm nhạc Sơn Hải đó, các công ty băng đĩa tranh giành nhau tài nguyên, Tần Tây Trăn thành con ngựa ô lớn nhất bất ngờ xuất hiện, nhưng chuyện này vì dính líu tới nhà sản xuất nhạc trứ danh Uông Trung Hoa, ông ta lại hợp tác với cá mập trong giới là Anh Trì, khiến cho một số công ty băng đĩa đứng bên sông xem lửa cháy, nếu ký với Tần Tây Trăn, Anh Trì quay lại nhắm vào mình, tự dưng chuốc lấy rắc rối.

Đương nhiên cũng có công ty thực lực không yếu, chẳng bận tâm tới thái độ của Anh Trì, đưa cành ô liu ra với Tần Tây Trăn, chỉ có người bên rìa suốt ngày la hét " băng đĩa sắp chết" thành cái cây ngô đồng được phượng hoàng Tần Tây Trăn đáp xuống.

Ngoài chuyện đó ra, trong thư Tần Tây Trăn gửi tới Sơn Hải có đề cập tới người quản lý Trần Mộc Dịch này, Trình Nhiên biết được phần nào.

Chỉ là chuyển nhà tới Thành Đô, lúc đó cha mẹ còn tranh luận giữa mua nhà và thuê nhà, Trình Nhiên chưa kịp đưa địa chỉ mới cho cô, khiến một thời gian mất liên lạc với Tần Tây Trăn.

Du Hiểu có kể khai giảng Tần Tây Trăn có trở về, chỉ là khi đó thì y đã không còn ở Nhất Trung nữa.

Không ngờ rằng Trần Mộc Dịch tìm tới đây.

“ Anh chính là quản lý của Tần Tây Trăn? “ Trình Nhiên mời đối phương vào, tuy có đám trẻ con khu tập thể chạy lăng xăng khắp nơi đóng vai khách hàng, nhưng với diện tích hơn 1000 mét vuông ở tầng một, hai mấy người vẫn là quá ít, bọn họ đi vào góc trò chuyện:

Tương Chu ra hiệu người ở quầy phục vụ pha cà phê.

“ Cũng không phải, cô Tần muốn lập công ty âm nhạc của mình, hiện giờ tôi là người hợp tác, cũng có tính chất quản lý. “ Trần Mộc Dịch cao trên dưới mét bảy, hơi gầy gò, tóc dài, ăn mặc thoải mái, rất thiếu chuyên nghiệp, song có mùi vị nghệ sĩ rõ ràng:

Nói chuyện này hắn có vẻ xấu hổ lắm.

Trình Nhiên kinh ngạc, cô gái đó giỏi thật, nhanh thế đã trở mình thành bà chủ rồi.

Bên ngoài cứ lấy làm lạ, vì sao Tần Tây Trăn không chọn công ty lớn mà chọn công ty ở bên rìa, vì thế mà còn có vài đồn đoán, ám chỉ có "giao dịch ngầm" nào đó trong chuyện này. Trình Nhiên biết tính cách cô, công ty lớn nhiều tài nguyên cũng nhiều trói buộc, lựa chọn Trần Mộc Dịch sẽ có thêm nhiều tự do tự chủ.

Ai mà ngờ cô còn có tính toán xa như vậy.

Cô gái đó bình thường ngốc ngốc làm người ta lo, nhưng mà động tới chuyện tiền bạc thì.

Trình Nhiên cũng phải nuốt trái đắng rồi.

“ Sao anh biết tôi ở đây?”

“ Vừa vặn có chút chuyện ở Thành Đô, cô Tần bảo tôi giúp tìm cậu, kỳ thực tìm cậu không khó, cô ấy bảo cậu học ở Thập Trung.” Trần Mộc Dịch cho tay vào túi lấy ra một bức ảnh:

Trình Nhiên nhiên cầm lấy, đó là ảnh chụp trước ngày diễn ra Lễ hội âm nhạc, Tần Tây Trăn, Sa Nam La Mộc, Lưu Bùi, Ninh Viện cùng vài người nữa tập trung ở phòng luyện đàn gần Nhất Trung, mọi người ăn cơm xong chụp ảnh chung. Tần Tây Trăn mặc chiếc váy có hoa nhỏ li ti ngồi ở trên ghế đá, mọi người tản xung quanh, Trình Nhiên đứng mé phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận