Trùng Nhiên

Chương 679: Chỉ là một khởi đầu hơi đặc biệt. (2)

“ Buổi chiều tôi phải về nhà ăn cơm, đi mua rau với tôi đi, để cha tôi làm món ăn đãi trạng nguyên chứ.”

Thế là Trình Nhiên bị Tần Tây Trăn kéo ra khỏi quán McDonald chui vào chiếc Mercedes màu đen sang trọng đỗ sẵn, lái xe là một nam tử trung niên chừng 50 tuổi, ngạc nhiên nhìn Tần Tây Trăn nắm tay một chàng trai lạ mặt, trong lòng không khỏi suy đoán quan hệ của họ.

“ Đây là cậu hai tôi, đây là Trình Nhiên. “ Tần Tây Trăn giới thiệu qua loa hai người:

Cậu hai Tần Tây Trăn khách khí gật đầu, lái xe chở hai người tới siêu thị, sau đó đợi bên ngoài, ông trước kia lái xe cho chính phủ thành phố, mặc dù sự nghiệp không có thành tựu gì, nhưng mà đi nhiều biết nhiều, vốn sống không thiếu, thành lái xe kiêm trợ thủ đắc lực cho cháu gái. Tuy có mối quan hệ thân cận như vậy, nhưng ông giữ giới hạn nghiêm ngặt, không can thiệp đời sống của cô nếu cô không lên tiếng.

Không lâu sau Tần Tây Trăn cùng Trình Nhiên mang túi lớn túi nhỏ từ trong siêu thị đi ra, ông tới giúp mang đồ cho vào cốp sau, từ đầu tới cuối không thắc mắc gì về thân phận của Trình Nhiên.

Lái xe đưa Tần Tây Trăn về rồi cũng không vào ăn cơm, cô cho ông ta về nhà nghỉ ngơi.

Thế là chỉ còn lại một mình Trình Nhiên làm khách, làm y hơi chột dạ, đáng lẽ mình không nên nhận lời bữa "cơm gia đình" này mới đúng.

Tần Tây Trăn mua một biệt thự nhỏ ở Thành Đô, có sân vườn, giả sơn, ao sen, trang trí kiểu cổ, khi Trình Nhiên chơi cổ phiếu vay tiền cô đã nghe cô nhắc tới cái biệt thự này, khi đó cô mới mua nhà, chưa đón cha mẹ lên ở.

Sau khi trang trí hoàn tất, Tần Tây Trăn động viên mẹ mình đưa cha lên từ Sơn Hải lên Thành Đô, lo ông sống quá khép mình, không tốt cho trí tuệ người già. Cô thậm chí còn định mua nhà ở các nơi khác nhau, để cha mẹ luôn phiên tới chơi vào các mùa, cuối cùng cha cô vẫn thi thoảng chạy về Sơn Hải, bà Tần không chỉ một lần than vãn tính tình của chồng.

Trình Nhiên nghe đã thấy đau đầu, một nhà nghệ thuật từng có thành tựu lớn, giờ sống bất mãn giận đời, chắc chắn là rất khó tiếp xúc, nhưng mà đã lỡ nhận lời rồi, giờ chẳng lẽ lại còn chạy?

“ Cha, đây là Trình Nhiên ạ, con kể với cha rồi. “ Tần Tây Trăn giới thiệu xong một cái liền vô trách nhiệm mang đống đồ của mình đi mất:

Trình Nhiên cẩn thận lễ phép chào: “ Cháu chào bác ạ.”

“ Ừ. “ Cha Tần Tây Trăn rất gầy, xương gò má nhô cao, trông có một khí chất cao ngạo xa cách. Tuy thế, khi nghe Tần Tây Trăn giới thiệu, ông phản ứng rất bình thường, gật đầu bảo: “ Cháu ngồi thoải mái đi ... Uống trà, trà bác mới pha.”

“ Dạ, trà ngon quá. “ Trình Nhiên có hơi bất ngờ, không phải cô ấy kể cha mình tính tình quái dị lắm sao, y nghe luôn hình dùng ra ông già hơi thần kinh, vì thế ngoan ngoãn uống trà, khen một câu thôi, không dám nhiều lời:

So ra thì mẹ Tần Tây Trăn nhiệt tình hơn nhiều, ngồi lại cùng y trò chuyện vài câu sau đi vào bếp cùng Tần Tây Trăn chuẩn bị cơm nước. Thế là chỉ còn lại Trình Nhiên và Tần Khắc Quảng, y muốn bắt chuyện nhưng sợ nói tới đề tài gì đó mẫn cảm với dây thần kinh của ông, đâm ra đợi người ta hỏi mới trả lời, còn mình thi thoảng lại cầm cốc trà lên uống, không khí gượng gạo, toàn thân bứt rứt khó chịu.

Cảm giác mắt Tần Khắc Quảng nhìn mình cứ quai quái, Trình Nhiên càng ớn, mắt đảo quanh, thấy mấy bức ảnh của Tần Tây Trăn, đều là ảnh cũ, có vài năm tháng rồi, non nớt ngốc nghếch, rõ ràng hồi nhỏ không quá xuất sắc, gầy đét, tóc xơ, nhưng mà dậy thì vô cùng thành công, rồi ảnh đại học, mặc váy lụa ngắn đang tập múa, thật là đẹp.

Tần Tây Trăn lúc này thay quần áo, một chiếc quần lửng, áo hoa bó eo đơn giản thanh thuần, từ trong bếp bê đĩa hoa quả đi ra: “ Dưa Cáp Mật ngọt lắm, lê con cũng gọt rồi, cha và Trình Nhiên ăn thử.”

Đợi Trình Nhiên và Tần Khắc Quảng khách khí mà thiếu tự nhiên mời nhau ăn hoa quả, Tần Tây Trăn thu dọn mấy bức ảnh của mình mang đi mất, Trình Nhiên suýt nữa húc đầu vào cột tự tử quách cho rồi, mặt đỏ bừng bừng.

Quả nhiên hành động này của cô khiến Tần Khắc Quảng chú ý: “ Con gái của bác bác biết, vì công việc, nó cơ bản không dẫn bạn về nhà ăn cơm.”

Trình Nhiên "dạ" một tiếng, nãy giờ sợ nhất là câu này.

“ Nghe nói trước kia cháu là học sinh của Tây Trăn.”

Câu này rõ ràng hỏi rồi mà, Trình Nhiên lại "dạ" lần nữa.

Tần Khắc Quảng cầm cóc trà lên, thong thả thổi lá trà: “ Quan hệ cô trò là thứ quý giá, không nên để xã hội ngoài kia làm ảnh hưởng, sau này nên thường xuyên tới thăm cô giáo, học xong sau này đi làm, có gì cần thì nới với cô giáo cháu. Cô trò với nhau, nên giúp đỡ nhau nhiều hơn.”

Một câu cô trò, hai câu cô trò, Trình Nhiên có ngốc đến mấy cũng hiểu ý ông: “ Dạ, vâng ạ.”

Tần Khắc Quảng "ừ" một tiếng uống trà, ý tứ trong đó tin là người thông minh sẽ hiểu, không cần phải nhiều lời.

Cuối cùng cũng đợi được lúc thức ăn lên bàn, Trình Nhiên rất hăng hái chạy đi chạy lại bưng bê. Bốn người ngồi quây quần ăn cơm, mẹ Tần Tây Trăn cứ híp mắt cười nhìn Trình Nhiên mãi, làm y thấy lạnh lưng hơn cả nói chuyện với Tần Khắc Quảng.

Chỉ là bà Tần không quên trách con: “ Về chưa được bao lâu lại muốn đi rồi.”

“ Còn cách nào được, con vừa phải làm việc, còn phải chạy nghiệp vụ, ai bảo bên trên con còn có ông chủ, còn chỉ làm công. “ Tần Tây Trăn nói tới đó mắt nhìn Trình Nhiên:

Tần Khắc Quảng không quên giáo dục: “ Người ta bỏ tiền đầu tư cho con, con phải chăm chỉ làm việc cho xứng, kêu ca cái gì?”

“ Dạ. “ Tần Tây Trăn dài giọng:

Lúc này trên ti vi đang chiếu thời sự, vừa ăn cơm vừa xem thời sự là thói quen của rất nhiều gia đình, Tần gia không ngoại lệ, ti vi nói tới thành tích cao khảo.

Tần Khắc Quảng lại hỏi Trình Nhiên: “ Tính ra thì Tây Trăn nó nghỉ dạy hai năm rồi, vậy thì năm nay cháu cũng tham gia cao khảo phải không?”

“ Dạ, cháu vừa thi xong.”

“ Thành tích thế nào?”

“ Cũng được ạ.”

Chuyện đáng lẽ chỉ tới đó thôi, ai ngờ ti vi lại nhắc tới tên hai học sinh đoạt trạng nguyên tỉnh.

Tần Khắc Quảng dừng đũa quay đầu nhìn Trình Nhiên: “ Cháu bao nhiêu điểm?”

“ Dạ 703.”

Bà Tần bất ngờ lắm: “ Tức là, trạng nguyên tỉnh hả?”

Tần Tây Trăn bộ dạng chỉ sợ thiên hạ không loạn nhởn nhơ gắp thức ăn vào bát ăn ngon lành, Trình Nhiên gật đầu lại "dạ", từ thủa cha minh mẹ đẻ tới giờ, lần đầu tiên y trong đời "dạ" nhiều như thế.

Tần Khắc Quảng gần như đập đũa xuống bàn, giận không để đâu hết, quát con gái: “ Sao con không nói sớm, muốn cha thành trò cười à?”

Trình Nhiên rụt vai, có thể nhìn ra Tần Khắc Quảng đang ức chế cơn giận, nếu thường ngày e là đã ném thẳng đũa bỏ đi không chừng.

“ Tại Trình Nhiên khiêm tốt mà cha, chẳng lẽ về nhà một cái con nói, cha, đây là trạng nguyên tỉnh? “ Tần Tây Trăn lè lưỡi, rõ ràng cô thay đổi nhiều, ra ngoài xã hội, va chạm nhiều rồi, giao tiếp tự tin hơn, không dễ khắc khẩu với cha như trước:

Thành tích tốt tương đương với thành công, đại biểu cho học sinh ngoan, đây là nhận thức phổ biến của người đời, tiếp đó bà Tần càng thêm niềm nở, ông Tần cũng nhiệt tình với Trình Nhiên hơn một chút.

Sau đó Trình Nhiên thành nhân vật chính của bữa cơm, cơ mà như thế càng khiến y thêm không thoải mái, Tần Tây Trăn hoàn toàn không giúp được cái gì, cái đồ tham ăn đó tranh thủ không ai để ý đến mình ăn rõ ngon lành. Làm Trình Nhiên rất nghi, có phải thường ngày cô bị cha mình giáo dục quá nhiều, cho nên hôm nay kéo mình tới đỡ đạn họ không?

Dù sao cuối cùng cũng qua rồi, kết thúc bữa cơm gian nan, Trình Nhiên cáo từ, Tần Khắc Quảng còn đi tiễn không cho con gái đi theo, khi đi theo con đường trải đá cuội, nói: “ Trạng nguyên tỉnh, đây là vinh dự lớn, nhưng cháu nên nhớ, mọi vinh dự chỉ là tạm thời thôi, xã hội luôn vận động, cuộc sống luôn hướng về phía trước, vì thế không nên kiêu ngạo, tiếp tục mài rũa bản thân. Hi vọng sau này cháu quay đầu nhìn lại, thấy đây chỉ là khởi đầu hơi chút đặc biệt mà thôi.”

Trình Nhiên lễ phép nói: “ Cháu xin ghi nhớ ạ, cám ơn bác dạy bảo.”

“ Không phải dạy bảo, mà chỉ là một kiến nghị mà thôi. “ Tần Khắc Quảng nhìn Trình Nhiên tới mấy lượt, ánh mắt phức tạp:” Con gái bác ấy, đừng thấy nó đóng giả chững trạc, thực ra nó là đứa đơn thuần, lương thiện, vẫn chỉ là con bé chưa lớn mà thôi. Kiến nghị của bác với nó cũng là như thế, đừng có chỉ thấy vinh dự có được hôm nay, đừng chìm đắm trong hiện tại. Tương lai của hai cô trò còn xa lắm, phải biết nâng đỡ nhau ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận