Trùng Nhiên

Chương 787: Là ai khó sống.

Giảng đường lầu bát giác, tiết triết học Marx trôi qua quá nửa Trình Nhiên mới vội vàng tới nơi, tuy đã rất “lén lút”, không ngờ vị giáo sư già đẩy mắt kính lên, giọng rất trầm bổng: “ Này, em kia đợi đó, em đó ... Trình Nhiên chứ gì, giờ mới tới, lúc nãy tôi điểm danh thì ai giơ tay ... Chính em đó, đừng có mà trốn, ngồi ở bàn số sáu ...”

Cả lớp cười rộ lên, Trình Nhiên xấu hổ vô cùng, còn Lý Duy cố gắng co người thật nhỏ mà không trốn nổi, giả vờ trấn định, ưỡn ngực lên làm bộ khảng khái ra pháp trường.

Tiếng cười lại rộ lên lần nữa, trong đó có cả em gái xinh đẹp ngồi ở hàng thứ ba, Lý Duy chửi thầm trong lòng, lần này bị Trình Nhiên hại thảm rồi, điểm danh cho Đại Duy, cho Lão Quách có làm sao đâu, điểm danh họ tên này cứ nơm nớp, ai bảo cái tên gây chú ý quá làm gì.

Trình Nhiên vội vàng gật đầu xin lỗi, giáo sư Từ Hoa bị mọi người gọi là Từ Lão Quái thở dài: “ Chưa nói tới đám bạn thi thoảng điểm danh hộ em, tôi nhớ mặt em, số lần em đi học không được mấy, mười buổi nghỉ hết năm sáu rồi ... Tôi không cần biết bình thường em bận thế nào, môn này của tôi em qua được là may đấy. Nửa chừng mới tới, là mới ngủ dậy hay lương tâm thức tỉnh? Ngồi đi, thi không qua, ai tới nói đỡ cũng vô ích.”

Nhìn cảnh này không ít người bàn tán.

“ Trình Nhiên thi thoảng vẫn vắng mặt mà, giáo viên các môn khác đều ngầm cho phép, Từ Lão Quái chẳng lẽ cho cậu ấy trượt thật?”

Dương Mục nghe thấy nhếch môi cười kiểu, các người thì hiểu cái gì, tuy vậy vẫn nói: “ Cho nên các cậu không tiến bộ được, phải nắm được mâu thuẫn chủ yếu là cái gì? Từ Lão Quái nhắm vào Trình Nhiên à, không phải, chủ yếu là phó hiệu trưởng Hoàng cơ.”

Mấy người xung quanh đều quay sang hóng hớt.

Dương Mục đưa ngón tay gõ gõ lên bàn: “ Vì sao phó hiệu trưởng Hoàng tra Hội Thiên Hành, là vì chuyện Trình Nhiên làm đã chọc giận cao tầng trường, làm hỗn loạn trật tự của trường học, nên ông ấy định giết gà dọa khỉ, chỉnh đốn nề nếp. Kết quả là y thoát nạn, đường đường phó hiệu trưởng, phó bí thư phát động cuộc thẩm tra quy mô mà không làm gì được đứa sinh viên, ông ấy sẽ làm gì?”

Xung quanh sốt ruột: “ Nhiều lời thế, nói mau.”

Dương Mục ném cho Trình Nhiên cái nhìn ghét bỏ ra mặt, ngày nào cũng nghe thấy tên thằng này, hắn ngán tới muốn ói rồi:” Hừ, đắc tội với cao tầng trường, bình thường có thể không nhìn ra, nhưng mà muốn tất cả giáo viên bật đèn xanh cho y thì đừng mơ, e là các giáo sư cứ đúng quy định mà làm là đủ ... Phó hiệu trưởng Hoàng muốn chỉnh y, ai lại không biết điều bao che chứ.”

Nói vậy cũng đúng, giáo sư cũng là con người thôi mà, sao có thể không ảnh hưởng.

Dương Mục cười khẩy với vẻ nhìn thấu nhân tình thế thái: “ Cứ đợi mà xem, thằng Trình Nhiên này chẳng vênh váo được lâu đâu, phó hiệu trưởng Hoàng mà không chỉnh được nó thì thể diện còn đâu, nó khó sống là cái chắc.”

Hết tiết học đi ra, ở đại sảnh từ xa thấy Hoàng Bồi và vài nhân viên công tác hành chính đứng đó nói chuyện.

Đám Trình Nhiên đi qua lầu hành chính, hai bên thành oan gia hẹp lộ.

Bên cạnh Hoàng Bồi là chủ nhiệm ban kiến thiết Chu Vệ, vẫy tay: “ Trình Nhiên, ở bên này.”

Trình Nhiên thấy Chu Vệ gọi mình thì biết là khó mà xong trong thời gian ngắn, liền bảo mấy người bạn cùng phòng đi trước, tới đó chào hỏi: “ Chủ nhiệm Chu.”

Chu Vệ cười nói: “ Đi nào, hiệu trưởng Hoàng nghe nói cậu có tiết ở đây, nên chuyên môn tới đợi đấy.”

Hoàng Bồi lấy một bản tài liệu đưa cho Trình Nhiên: “ Đây là báo cáo liên quan tới phòng thí nghiệm, xem có cần sửa gì không? Ngoài ra phóng viên của Nhật báo Nam Châu tới phỏng vấn, muốn em tham gia ...”

Nhìn bề ngoài, không phát hiện ra hai bên từng có mâu thuẫn.

Thật ra với nhiều người, đây là chuyện hiển nhiên thôi.

Sinh viên năm thứ nhất thứ hai có thể cảm xúc chưa đủ sâu với chuyện này, nhưng năm thứ ba thứ tư và nghiên cứu sinh thì biết rõ tầm quan trọng của phòng thí nghiệm mới, thậm chí bọn họ còn theo dõi sát sao.

Không chỉ là xây dựng phòng thí nghiệm, nơi này còn còn tổ chức lớp học nâng cao, có cả thi giấy chứng nhận ở lĩnh vực vi tính, xúc tiến rất nhiều nghiệp vụ. Còn cùng các trường khác liên kết nghiên cứu, nhập khẩu nhân tài, bổ xung các hạng mục quốc gia.

Đó không phải là cơ cấu nghiên cứu đơn thuần, mà có liên kết đa phương, cho nên đó là nền tảng rất nhiều người tranh nhau, để có được cơ hội việc làm tốt hơn.

Thông qua nền tảng này, người có đủ năng lực thì ở lại làm nghiên cứu, không thì tới CQ, Liên Chúng, Hoa Chương, những công ty có liên kết, nghe nói thậm chí cả Phục Long cũng có nhu cầu.

Hơn nữa với sự tham dự của giáo sư Đặng Tích Hoa, hai anh em Nhiếp Vân và Nhiếp Xuyên dẫn dắt các đội ngũ khác nhau, Nhiếp Xuyên chủ yếu tập trung vào phần mềm, Nhiếp Vân thì thiết kế vi mạch, thành viên đa phần là nghiên cứu sinh. Hiện giờ đội ngũ của Nhiếp Vân đã phát triển ra mấy phần mềm ứng dụng, thông qua công ty internet phát hành, lợi nhuận thu về hơn 100 vạn, người ngoài nhìn đỏ mắt.

Còn đội ngũ của Nhiếp Vân cũng đăng ký bản quyền ở cấu trúc kiếm soát nhúng, nếu thuận lợi đột phá được ở cấu trúc vi mô, có hi vọng năm nay tham gia giải thưởng khoa học kỹ thuật quốc gia.

Ở mặt hợp tác với xí nghiệp càng khiến báo chí đăng tin, các trường khác tới tham quan học hỏi, Thanh Hoa Bắc Đại cũng tới khảo sát, nghiên cứu học hỏi kinh nghiệm quản lý và vận hành để kiến thiết phòng thí nghiệm kiểu hợp tác với doanh nghiệm thế này.

Mà Trình Nhiên lại là người phụ trách phòng thí nghiệm, y không chủ quản hạng mục, nhưng tiến độ và phương hướng hạng mục đều nắm trong tay y, vì thế dù là phóng viên tới phỏng vấn, xí nghiệp tới tìm hiểu, trường đại học tới nghiên cứu khảo sát, đều cần y giới thiệu.

Công tác của Hoàng Bồi vì thế mà cần tiếp xúc với Trình Nhiên, ông ta gây khó dễ cho Trình Nhiên khác nào gây khó khăn cho mình.

Một người có tư tưởng thành thục không đi làm chuyện đó.

Đợi xem Trình Nhiên khó sống à, thế thì cứ đợi tiếp đi không biết sẽ phải đợi tới bao giờ, nhưng hiện giờ có một vị hơi khó sống rồi.

Học viện vi điện tử, văn phòng viện trưởng.

Trần Dược cầm điện thoại nói chuyện, giọng khẩn thiết: “ Sở trưởng Chu cũng biết mà, giờ nghiên cứu kỹ thuật tiên tiến không thể bị gò bó trong bố khung cứng nhắc, nếu không bị trói buộc, dù có năng lực cũng không phát huy được.”

“ Chúng tôi đang nỗ lực rất lớn, riêng đội ngũ Alpha do những bạn học của tôi ở Mỹ lập nên, muốn giữ được họ phải có đầu tư, đầu tư này thấp hơn lương phía Mỹ trả họ rồi ... Những người bạn đó của tôi đều nể mặt tôi mà tới ... Có người thực lòng muốn làm việc vì đất nước ... Chỉ dựa vào tài chính lập hạng mục, chúng tôi không làm nổi.”

“ Vâng vâng ... Quốc gia có cấp tiền, nhưng anh cũng biết mà có hạn lắm, mà một đề tài chính chia ra nhiều đề tài nhỏ, cần thành phố ủng hộ.”

Phía bên kia điện thoại sở trưởng Chu trả lời: “ Viện trưởng Trần cũng biết mô hình do Trương Tùng Niên đưa ra chứ ... Bây giờ thị trưởng Lý Tĩnh Bình đang phổ biến ra toàn thành phố. Không phải là tôi không phối hợp với các anh, tôi cũng hi vọng Nam Châu có vài hạng mục lớn đạt được hiệu quả, nhưng mà thị trưởng Lý quản vấn đề này rất chặt, tổ chuyên gia đánh giá các anh còn chưa đạt được yêu cầu cấp kinh phí kỳ hai ... Tôi không cách nào cả, ngoài người Trung Nam các anh, còn có cả Triệu Đồng Quang của Thanh Hoa cũng khẳng định như vậy ... Tôi thực sự hết cách rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận