Trùng Nhiên

Chương 533: Em làm đấy ạ.

Cuộc chiến còn chưa dừng.

Liên tục mấy phiên giao dịch tháng 6, Triệu Thanh bán đi cổ phiếu của địa ốc Hồ Sơn ở mức giá 24 đồng sau khi mua vào với già 18,8 đồng, trước đó dùng 12000 vạn mua vào, lãi được 300 vạn, giờ tổng giá trị tiền mặt trong tay Trình Nhiên đã lên tới 5000 vạn.

Giai đoạn tăng giá này vẫn còn.

Trừ chú ý vào thị trường chứng khoán, Trình Nhiên không thể không bỏ công sức cho kỳ thi cuối kỳ đang tới.

Vào tháng 6, Thập Trung xảy ra một chuyện bất ngờ, đây là tháng văn minh lễ phép của Thập Trung, học sinh thực tập các lớp làm báo tường, để tiện cho xếp đồ và nghỉ ngơi, có lớp mang cả bàn ghế đặt ra đó. Phụ trách lớp số 5 là Vân Địch và một nữ sinh khác, vốn người này hẹn người kia một người làm vào buổi chiều, người làm vào buổi trưa hôm sau, kết quả Vân Địch buổi trưa làm xong báo tường cho rằng ghế chưa thu, thế là thu luôn ghế của lớp 12, ai ngờ chọc vào tổ ong, ngày hôm sau một đám có nam có nữ gọi Vân Địch ra, chửi mắng một phen ở hành lang ngoài lớp số 5.

Nói ra không phải chỉ vì thế mà cãi nhau, Vân Địch sớm có thù oán với lớp 12 rồi, nguyên nhân là do cô thích một nam sinh lớp 12, đối phương giỏi piano, tính cách hướng nội, ít nói. Không phải loại ít nói nhưng thi thoảng vẫn chọc cười người khác như Trình Nhiên, mà là mang khí chất "u uất sầu đời", nam sinh kiểu này này kỳ thực được không ít nữ sinh thầm thương trộm nhớ.

Vân Địch tính cách sáng sủa hướng ngoại, thích tìm đối phương trêu ghẹo, kết quả khiến một đám nữ sinh lớp 12 cực kỳ ghét bỏ.

Kiếm được cơ hội này, lớp số 12 lại còn chẳng vội vàng ra tay dằn mặt, cho nên dù khi đó Vân Địch đứng ngay ngoài hành lang lớp số 5, vẫn bị đám nam nữ bao vây chửi mắng là "ăn cắp" ," vô liêm sỉ" ...

Vân Địch bị màn chửi bới tập thể bất ngờ làm chết đứng, ngây ra đó, không ít người qua lại không hiểu chuyện gì xem trò hay.

Đợi khi có người lớp số 5 tới hỏi chuyện, lớp số 12 mới tản đi, Vân Địch đờ đẫn về lớp.

Vì bên ngoài ồn ào, Trình Nhiên lúc đó tranh thủ làm bài cũng chỉ thấy ồn hơn thường ngày thôi, không nghe rõ lời chửi bới, sau mới từ từ nghe được tin. Trương Bình từ cửa sau đi vào lớp là lúc chuyện vừa mới kết thúc, hắn đặt vài món đồ mua được ở căng tin lên bàn, nhìn Vân Địch thất thần đi vào lớp hỏi: “ Sao thế?”

Vân Địch không nói không rằng ngồi tại chỗ, không lâu sau gục mặt xuống bàn khóc nức nở.

Đợi người xung quanh khuyên giải nghe cô kể lại chuyện xảy ra, Trương Bình nổi điên: “ Bắt nạt người ta quá lắm.”

“ Đứng lại Trương Bình, cậu định làm gì thế? “ Khương Hồng Thược là lớp trường, cô cũng tới hỏi chuyện, đưa tay ra giữ hắn mà không kịp.

Sau đó Trương Bình hùng hồ xông ra khỏi lớp, bất chấp tiếng chuông vào lớp đã reo, chạy một mạch tới lớp 12, nhắm cửa lớp 12 đang đóng kín sút một phát khiến cả tầng nghe thấy, lớp vỏ sắt mỏng bị hắn đá lõm vào.

Khương Hồng Thược và mấy học sinh nữa chạy theo đến nửa đường chỉ nghe một tiếng uỳnh lớn, biết là xong rồi, làm gì cũng muộn, quay trở lại lớp.

Chủ nhiệm lớp sớ 12 chạy ra thì Trương Bình đã chạy đi rồi, nhưng không may lại bắt gặp Chương Ngư vừa tới lớp.

Trương Bình về chỗ ngồi, Chương Ngư nhìn hắn mà chẳng nói gì cả.

Hết tiết học có tin tức truyền về lớp số 5, nói là cửa lớp số 12 bị đá hỏng rồi, lớp số 12 biết là lớp số 5 làm nhưng không biết là ai, nghe nói chủ nhiệm lớp của họ đã đi tìm chủ nhiệm giáo vụ trường, e là không lâu sau sẽ tìm tới.

Một đám vây quanh Trương Bình bàn tán:” Hỏng rồi, Chương Ngư biết là cậu làm đấy.”

Chuyện lan truyền trong khối khá tệ, chủ nhiệm lớp 12 quả nhiên không lâu sau tức tối cùng chủ nhiệm giáo vụ tìm tới, cắt ngang Chương Ngư đang có 2 tiết học liên tiếp.

Chủ nhiệm giáo vụ nói muốn người đá cửa tự đứng lên nhận lỗi.

Trương Bình bấy giờ mới biết sợ, cho nên kể chủ nhiệm giáo vụ nói gì, đều im thin thít, đám học sinh bênh bạn đương nhiên lờ đi như không biết.

Chủ nhiệm giáo vụ nhìn Chương Ngư: “ Thầy Chương, lúc đó cũng là tiết thầy phải không, chuông đã reo rồi, ai ra ngoài, thầy biết chứ? Hành vi học sinh này tính chất quá ác liệt, không thể bỏ qua được, trường lại còn đang phát động tháng văn minh.”

Chương Ngư gật đầu, nhìn về phía Trương Bình.

Không ngờ đúng lúc này Khương Hồng Thược đứng lên nói: “ Em làm đấy ạ.”

Cả lớp xôn xao, Trương Bình nhấp nha nhấp nhổm định đứng dậy, Trình Nhiên đá hắn một phát bảo cứ ngồi yên.

Chủ nhiệm giáo vụ sững sờ, không ngờ học sinh có hành vi không chấp nhận được ấy lại là học sinh gương mẫu của trường.

Nhưng chủ nhiệm lớp số 12 khi đó đuổi theo có thấy bóng dáng thủ phạm, phủ định: “ Không phải em, mà là người khác.”

Chủ nhiệm giáo vụ hoang mang hỏi Chương Ngư: “ Thầy Chương, có phải em ấy không?”

“ Chính em làm ạ. “ Khương Hồng Thược nói rất dứt khoát, gương mặt xinh đẹp toát lên sự quật cường ương ngạnh:

Cả lớp nín thở, Chương Ngư hơi do dự rồi gật đầu.

Chủ nhiệm giáo vụ trước mặt bao nhiêu học sinh như thế không thể nào thiên vị được, đành phải nghiêm khắc nhìn Khương Hồng Thược: “ Vì sao em lại đi đá cửa lớp 12?”

Khương Hồng Thược quay đầu về phía Vân Địch chấn kinh không nói lên lời: “ Vì bạn ấy làm nhiệm vụ trực nhật, lúc về lớp tưởng ghế lớp mình chưa thu dọn nên mang nhầm ghế lớp số 12 về lớp. Sau đó rất nhiều bạn ở lớp 12 đã kéo sang mắng chửi bạn ấy, bảo bạn ấy là đồ ăn cắp, cùng với nhiều lời lẽ khó nghe khác. Chỉ là một việc rất nhỏ thôi, bạn ấy lại không cố ý, làm sao lớp số 12 có thể làm như vậy chứ?”

Chủ nhiệm Triệu không ngờ Khương Hồng Thược lại đường hoàng chỉ trích lại như thế.

“ Làm bừa, lát nữa hết tiết em tới văn phòng tôi nói rõ tình hình. “ Chủ nhiệm giáo vụ quay sang chủ nhiệm Triệu: “ Lão Triệu, anh quản học sinh của anh thế nào vậy, chuyện vốn chẳng có gì để thành ra như thế, hay ho quá đấy, còn hùng hổ đi hỏi tội người ta.”

Chủ nhiệm Triệu nghẹn lời, chuyện đám học sinh cãi vã, làm sao ông biết, ai ngờ đầu dây mối nhợ lại ở lớp mình chứ? Nếu là học sinh khác gây ra chuyện này đã đành, nếu là Khương Hồng Thược, cô bé này được lòng nhiều người, cả học sinh lẫn giáo viên, e tiếp tục truy cứu sẽ thành chuyện ầm ĩ lớn, rồi Chương Ngư cũng đã xác nhận, lúc đó khó ai cũng khó xuống thang.

Thế nên làm vẻ mặt nghiêm túc gật đầu một cái rồi đi, không nói gì thêm.

Hai người họ đi rồi, cả lớp nhìn cái mặt trắng bệch như bệnh nhân ho lao của Chương Ngư chờ đợi.

Chương Ngư như chẳng có chuyện gì xảy ra, mặt lạnh lùng điểm danh: “ Mao Linh, đọc tiếp đoạn hội thoại số 2 trang 36.”

Không ai nghĩ Chương Ngư lại không bán đứng Trương Bình, cả lớp đều bất ngờ, tựa hồ cái nhìn về hắn cũng thay đổi. Nếu hỏi sự thay đổi này kéo dài bao lâu, thì câu trả lời là chưa tới 30 phút.

Hết tiết học, Chương Ngư bố trí bài tập về nhà, lấy lý do trạng thái cả lớp sa sút, bài tập nhiều gấp đôi, kệ cả lớp than vãn, hắn cứ thế xách cặp mà đi, lạnh lùng như tên bạo chúa.

Trương Bình thì thành anh hùng, trong ấn tượng của mọi người, hắn là tên thích buôn chuyện, có chút hèn mọn, vậy mà không ngờ có một mặt dũng cảm khảng khái như vậy. Đương nhiên khi chủ nhiệm lớp số 12 dẫn người tới truy tìm hung thủ hắn lại im re không dám ho he gì thì là chuyện bình thường, đổi lại người khác cũng chẳng nhận.

Vân Địch mặt đỏ au cám ơn Trương Bình, Trương Bình thì gãi đầu cám ơn Khương Hồng Thược.

Mọi người đều biết nếu không phải Khương Hồng Thược đứng ra nhận lỗi thì chuyện này làm sao qua dễ dàng như thế.

Nếu là Trương Bình nhận lỗi, nhẹ cũng bị cảnh cáo ghi học bạ, nặng hơn còn bị phê bình trước toàn trường.

Lớp số 5 không bàn tán nhiều về chuyện này nữa, chuyện thành bí mật chung đang kiêu ngạo của cả lớp, cùng lắm tự hào nói mấy câu không đầu không cuối "lớp mình thật đoàn kết", "lớp trưởng tuyệt vời".
Bạn cần đăng nhập để bình luận