Trùng Nhiên

Chương 743: Tháng 12 năm 2000 !

Cuộc thi diễn ra trong vòng bốn tiếng, các đội thao tác thành quả của mình ở máy vi tính bố trí tại hiện trường, sản phẩm chưa hoàn thiện có thể kết hợp với diễn thuyết để trình bày ý tưởng của mình. Không chỉ ban giám khảo, rất nhiều giáo sư khác trong tường tới tham gia, từ một cuộc thi quá rùm beng gây nhiều nghi ngờ, dần dần không khí chuyên nghiệp của cuộc thi lộ ra, mọi người khẩn cấp gọi điện thoại cho nhau, một vài đề tài, sinh viên qua đó được nhìn trúng.

Báo chí truyền thông cũng không ngần ngại giành mỹ từ khen ngợi, đánh giá vô cùng tích cực, cho rằng cuộc thi có tính chất khai sáng này nên xuất hiện ở các trường đại học tương quan, càng nhiều càng tốt.

Hình ảnh hiện trường nghiêm trang, số người tham gia đông đảo, đội ngũ phóng viên đưa tin chính quy được đưa lên mạng, kèm một vài ý tưởng tham gia thi tài thu hút sự chú ý bình luận không nhỏ.

Sau khi cuộc thi ở Đại học Trung Nam khép màn chưa lâu, thảo luận đang diên ra, ở Đại học Thanh Hoa tuyên bố thành lập "Hội Thiên Hành Thanh Hoa", đồng thời liên hợp với Bắc Đại, bắt đầu công tác trù bị tương quan.

Trình Nhiên đem những chuyện này kể cho Khương Hồng Thược, ánh mắt cô cứ sáng dập dờn, cuối cùng lại có chút buồn bã.

“ Trình Nhiên, mình thật hâm mộ cậu.”

Hâm mộ tới từ Khương Hồng Thược đấy.

Nếu là người chưa từng tiếp xúc với Khương Hồng Thược sẽ không thể hiểu khả năng câu nói này phát ra từ miệng cô là bao nhiêu, giống như Ultraman một ngày không đi đánh quái thú nữa, mèo lại chê cá trước mặt không ngon bằng cơm nhà hàng xóm.

Khương Hồng Thược hâm mộ cực, đúng thế, vì hồi phong ba kia khiến cục diện chính trị Khương gia chấn động, cô ra nước ngoài học.

Nhiều người chỉ hâm mộ cô được học ở ngôi trường danh giá, không biết cô đi dạy thêm, làm việc trong thư viện, tranh thủ độc lập kinh tế, sau đó đem toàn bộ thời gian đặt vào chương trình học nặng nề, thường thường bữa ăn vội vã chỉ có bánh mì, vài lát thịt xông khói, salad trộn.

Cuộc sống xa nhà cô độc mà đơn điệu đó, những tin tức Trình Nhiên gửi tới là cửa sổ dẫn cô tới thế giới khác, một cuộc sống đại học đa sắc màu, có người bạn cùng chí hướng, có thể theo đuổi công việc yêu thích, cùng phấn đấu vì tương lai, đùa giỡn cùng bạn bè.

Nhìn sang giường kế bên trống không, bạn cùng phòng của cô rất tốt, rất nhiệt tình, và rất ít khi thấy mặt ... Ngoài kia là bầu trời âm u, nhiều ngày rồi đều như thế, mùa đông ở đây lạnh ẩm ướt càng làm tăng thêm cô đơn thiếu nữ xa nhà.

Đây không phải cuộc đời đại học mà cô từng mong đợi.

Cho nên cô hâm mộ.

Quay lại ngày cuộc thi kết thúc, thành viên Hội Thiên Hành và hội sinh viên dọn dẹp hiện trường, tháo rỡ biểu ngữ, trang thiết bị, nhặt các loại rác. Trương Tĩnh dẫn dắt đội ngũ hội sinh viên, sau khi bàn ghế đều đưa về chỗ cũ, cô mới có thời gian tới hội Thiên Hành, cùng đám người Trình Nhiên đập tay với nhau chúc mừng, cuộc thi đã thành công viên mãn.

“ Chúc mừng các cậu.”

Lúc đó là hoàng hôn, sắc vàng chạy qua sân trường, chiếu lên từng khuôn mặt hưng phấn, đó là cảm giác cùng chung sức làm việc có ý nghĩa, thu được thành tựu.

Trương Tĩnh đứng đó, lúc này cô thấy từng người bọn họ đều thật đẹp.

Xong xuôi hết mọi việc, có người đề nghị đi ăn lẩu chúc mừng, tất cả đều đồng ý, bọn họ tới quán lẩu ngoài cổng nam trường, ngồi kín ba bàn.

Vốn Trình Nhiên định mời khách cơ, nhưng mọi người muốn chia đều, chỉ có Trương Tĩnh nói với Trình Nhiên "cậu lừa tiền cơm của tôi bao nhiêu lần rồi, lần này cậu trả." Mỗi người hết 20 đồng, Trình Nhiên trả giúp Trương Tĩnh là 40.

Vốn chẳng có gì, nhưng một số người nghe được lại cười rất quỷ dị.

Trên đường về túc xá, Trình Nhiên lấy tấm vé cuối cùng đưa cho Trương Tĩnh, rủ cô cùng đi xem lễ hội âm nhạc.

Tháng cuối cùng của năm đầu thế kỷ mới, một đám người thời đại sinh viên, cùng nhau đi xem lễ hội âm nhạc Nam Châu của Tần Tây Trăn.

Đại khái với nhiều người đó trở thành ký ức khó quên sau này.

Ngày hôm đó người kéo tới nhà thi đấu Nam Châu đông nghìn nghịt, sinh viên Đại học Trung Nam bỏ tiền mua vé tới xem cũng chỉ là phần nhỏ trong biển người mênh mông. Trong đó đám bạn cùng phòng của Trương Tĩnh, hô hào Trình Nhiên chỉ tặng vé Trương Tĩnh, nhất định không thể cho bọn họ ở bên nhau, nhất định phải làm bóng đèn. Nhưng tới nơi vì quá đông, mọi người chỗ ngồi cách nhau, nên báo thù không thành đành ôm hận tách ra.

Vé mà Trình Nhiên để cho bạn cùng phòng thì liền nhau, cho nên Vương Tân Bác cùng bạn gái Cao Duyệt, Lý Duy, Lão Quách cùng với cả Trương Tĩnh ngồi cùng dãy, tuy không phải vé vòng trong, nhưng cũng khá gần sân khấu.

Giống như trước đó Trình Nhiên kiến nghị cho Tần Tây Trăn, hôm nay tính chất trình diễn là phụ, trong quá trình các hình thức âm nhạc đem biểu diễn tùy hứng cùng ý kiến khán giả, có mặc váy dài biểu diễn dương cầm, cũng có lúc cô ôm ghita ngồi bên rìa sân khấu, mời khán giả lên hát cùng. Tất nhiên vẫn có tiết mục được dàn dựng công phu, sân khấu biến đổi từ rừng rậm, tinh cầu, vũ trụ, cổ tích, cô lúc thì váy áo thướt tha, lúc ăn mặc như phù thủy, khi toàn thân lựa trắng mong manh xuất hiện cùng khói trắng.

Tiếng qua xuyên qua nhà thi đấu mấy vạn người.

Có bài hát Trình Nhiên từng nghe, bên cạnh có người đồng thanh hòa nhịp, có bài hát mới hoàn toàn, bốn bề lặng lẽ thưởng thức.

Vương Tân Bác và Cao Duyệt tay trong tay vô cùng hạnh phúc, Lão Quách và Lý Duy khoác vai nhau hét khản cả cổ. Trương Tĩnh làm cô gái ngoan bao năm, kỳ thực mới lần đầu xem buổi biểu diễn thế này, mọi cảm xúc như bị phóng đại, đắm mình trong tiếng ca và không khí xung quanh.

Trong quá trình đó, có người gửi tin nhắn tới, Trình Nhiên cất di động đi, cùng bạn bè bên cạnh vẫy tay đung đưa người.

Điện thoại trong túi chưa kịp tắt màn hình, ánh sáng xanh yếu ớt có một dòng chữ " Hôm nay không có thời gian, mai ăn cơm cùng nhau."

Hôm đó trời cực lạnh, Nam Châu vào tháng 12, nhiệt độ thấp nhất có thể xuống tới 4,5 độ, mọi người ai nấy chóp mũi đỏ hỏn, trông hết sức buồn cười. Kết thúc buổi biểu diễn, mọi người hẹn nhau địa điểm tụ tập, cùng đi tìm đám Liễu Văn Nghi.

Lúc đi ra ngoài, giao thông bị ùn tắc, thì ra đám đông tụ tập trước một khách sạn không đi, gây tắc nghẽn giao thông.

“ Nghe nói Tần Tây Trăn nghỉ ở khách sạn đó, cho nên mọi người kéo tới đó, hi vọng có thể thấy cô ấy lần nữa, nhưng mà không gặp được đâu. “ Cao Duyệt có một người bạn là thành viên trong câu lạc bộ người hâm mộ của Tần Tây Trăn, fan cứng, còn ra cả sân bay đón Tần Tây Trăn, cho nên cô cũng nhờ đó biết rất nhiều chuyện:

Thời đó các minh tinh có độ nổi tiếng rất lâu, xuất hiện từ gọi là " quốc dân", có những người mười mấy năm liền luôn ở đỉnh cao danh tiếng, ví dụ như Tứ đại thiên vương, hay như bài "Bạch Tố Trinh dưới núi Thanh Thành" mà ai ai cũng biết hát, hay như Tần Tây Trăn phong thành tiểu thiên hậu, có lẽ là ca sĩ quốc dân cuối cùng. Về sau thời đại thông tin bùng nổ, các loại thông tin đổ tới dồn dập, thị trường phân chia nhỏ hơn, cho nên tính chất "quốc dân" cũng phai nhạt, đôi khi có người hot lên đột ngột, rồi vài tháng sau không ai nhớ tới nữa, hoặc chỉ nổi tiếng trong vòng tròn fan hâm mộ, người ngoài chưa chắc quan tâm.

Tương lai ca sĩ cũng đi theo con đường đa nguyên hóa, tham gia đóng phim, làm MC, tham gia các show thực tế, chính là vì cố gắng hết sức chỉ đề duy trì độ nổi tiếng.

Những người đó khó định nghĩa nghề nghiệp của họ, vì thế thường gọi chung là thần tượng giới trẻ, tuổi nghề tương đối ngắn. Muốn duy trì độ nổi tiếng lâu dài không thể dùng gương mặt hoặc đề tài hot thu hút dân chúng, càng phải mài rũa bản thân, diễn viên phải chuyên tâm vào biểu diễn, ca sĩ thì rèn luyện thanh nhạc, mới có thể trụ được trước sự ăn mòn thời gian.

Tần Tây Trăn nếu trầm tĩnh nghiên cứu sâu ở chuyên môn, tên của cô có thể vượt qua được khảo nghiệm của thời đại. Nhưng cô có trái tim không an phận, bây giờ cô càng khao khát có thể khai tông lập phái, có được tiếng nói địa vị trong sản nghiệp.

Tương lai cô thế nào, Trình Nhiên cũng không nói chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận