Trùng Nhiên

Chương 420: Chấn động toàn trường. (2)

Đám học sinh thì đương nhiên không cách nào có được đáp án chuẩn xác chuyện vừa xảy ra, nhưng mà giáo viên thì khác. Có học sinh được sai vào văn phòng giáo viên làm chút việc vặt, tình cờ nghe giáo viên trò chuyện với nhau, mới biết cha Trình Nhiên là tổng giám đốc công ty Phục Long, do cạnh tranh làm ăn mà đắc tội với nhân vật cấp đại ca trong giới giang hồ Thành Đô là Lôi Vĩ, vì thế mà Trình Nhiên bị gặp tai họa.

Một người biến liền có mười người biết, mười người biết thì trăm người biết, thế là tin tức từ văn phòng giáo viên lan ra khắp trường.

Có học sinh trong nhà có liên quan tới nghề này, cho nên hưng phấn đem ra khoe với bạn bè sự kiện từng được người lớn trong nhà bàn tán rất nhiều, cái gì mà "Bối Thác lên tiếng dọa Phục Long", cái gì mà "Trình tổng phi thân bắt Đại Đông".

Đặc biệt là chuyện đại ca xã hội đen dẫn người tới công ty uy hiếp, bị tổng giám đốc phi thân từ tầng hai bắt được lưu manh mang súng, thông qua các loại con đường sớm lưu truyền trong thành phố.

Nay biết con trai nhân vật đó ở ngay trường mình, mọi người xôn xao.

Tiến sát tới thời điểm lạnh nhất trong năm ở Thành Đô rồi, gió thổi qua những tán cây như tiếng còi rít, không khí lạnh buốt, vậy mà đám học sinh kệ mũi đỏ hồng, tay xoa vào nhau liên hổi, thở ra một cái là thành khói trắng, vẫn vì chuyện này vẫn tụ tập ngoài sân bàn tán.

“ Phục Long là một công ty chuyên sản xuất thiết bị viễn thông, tổng giám đốc tên Trình Phi Dương, là cha của Trình Nhiên. Nhà tôi bán khí tài thông tin, lần này nhập vào sản phẩm của Phục Long, cha tôi lần trước còn cùng cậu tôi tranh cãi chuyện này. Trong giới bọn họ, chia rẽ rất lớn vì cuộc chiến tranh thương nghiệp giữa Phục Long và Bối Thác! Cha tôi khâm phục khí phách của Trình Phi Dương, nhưng cậu tôi nói mọi chuyện đang yên lành, Trình Phi Dương xông vào bữa bãi làm rối loạn thị trường, khiến nhiều người chết oan, suýt nữa cha tôi với cậu tôi trở mặt với nhau ngay trên bàn ăn đấy. “ Một nam sinh cảm khái:

Nữ sinh bên cạnh che miệng thì thầm: “ Nói vậy nhà Tần Thiên chính vì cuộc chiến này mà bị liên lụy rồi còn gì, nếu thế mình thấy cậu của Tiểu Minh nói cũng đúng, chẳng phải Phục Long gián tiếp hại nhà Tần Thiên à? Mọi chuyện vốn yên lành mà.”

“ Đúng là đồ con gái, thế mà cũng nói được, kinh doanh thì có cạnh tranh, làm gì có chuyện sai đúng gì chứ. Bối Thác mới là bên gây khó dễ cho nhà Tần Thiên không phải Phục Long. “ Nam sinh khác phản bác: “ Giống như bạn ở trường gặp chuyện không vui, về nhà bắt nạt em bạn, vậy lỗi là ở giáo viên trong trường khiến bạn không vui chắc?”

Nữ sinh kia biết đuối lý, lí nhí nói: “ Chỉ nói thế thôi mà cũng vặn vẹo, đồ con trai hẹp hòi.”

Cô bạn bên cạnh thì chắp tay trước ngực tưởng tượng: “ Nếu bọn họ thích nhau sẽ thành Romeo and Juliet rồi, thật oan nghiệt. “

“ Sai rồi, sai rồi. “ Lại một nam sinh xua tay, có vẻ sành sỏi: “ Bọn họ có thích nhau cũng chẳng thành Romeo và Juliet được, ra tay với nhà Tần Thiên là Lôi Vĩ. Tôi nghe mẹ tôi kể, năm ngoái khách sạn mẹ tôi muốn mở hạng mục ở Chu Loan, có tiếp xúc với Lôi Vĩ, trở về tôi nghe trộm mẹ tôi nói chuyện với cha tôi, ngay cả ông chủ của họ cũng phải hạ mình ăn nói khép nép với Lôi Vĩ, mời rượu Lôi Vĩ. Từ đánh Trình Nhiên tới đòi nợ đập phá nhà Tần Thiên đều do Lôi Vĩ sai người làm đấy.”

“ Chẳng lẽ có kẻ coi trời bằng vung, muốn làm gì thì làm sao? “ Học sinh nhiệt huyết chính nghĩa mặt đỏ bừng nói: “ Phải có lý lẽ, pháp luật chứ.”

“ Cha tôi nói xã hội phức tạp lắm, tôi còn không tin, tới chuyện hôm qua thì tin rồi, khi đó tôi đứng cách Trình Nhiên không xa, thằng lưu manh đánh cậu ấy xong còn chẳng sợ cảnh sát, tự thủ luôn, với loại người ấy thì nói lý thế nào? Tát một cái lại chẳng phải tội lớn, giam vài ngày hắn ra, tìm Trình Nhiên tát tiếp, làm gì được nào?”

“Chỉ sợ chúng không chỉ tát thôi đâu.”

“ Vậy thì Trình Nhiên phiền toái lớn rồi.”

“ Này, liệu Tần Thiên có hiểu lầm nhà Trình Nhiên không nhỉ, thấy cô ấy nhìn Trình Nhiên đáng sợ lắm, tội nghiệp cậu ấy ...”

“ Phải làm gì chứ, sao để chúng ngang nhiên đánh người như vậy, tên đó đánh Trình Nhiên xong còn cười cợt tự thú, xem ra cảnh sát chẳng dọa nổi bọn chúng.”

Rất nhiều giáo viên trong trường cũng phát hiện ra sự kiện kia tạo thành ảnh hưởng vô cùng ác liệt trong trường. Bọn họ cũng có tai mắt, nghe những lời nghị luận giữa học sinh với nhau, không khỏi lo lắng, học sinh Thập Trung xưa nay tuy nhiều trò nghịch dại, có điều rất ít đánh nhau, nhưng loại thói xấu xã hội này xâm nhập một cách vô hình rồi.

Thậm chí bọn họ lo lắng nhân sinh quan của học sinh thay đổi, vì thế khi lên lớp cũng bóng gió giảng giải sự kiện này.

Nói chung vẫn là bảo học sinh đừng để bị ảnh hưởng bởi mặt u ám của xã hội, chính vì có bóng tối, cho nên lòng càng phải quang minh. Đương nhiên khi có những việc bọn họ không thể nào thay đổi, vậy càng phải học tốt, tương lai phân tán ở các ngành nghề, làm nên thành tựu, làm những việc không trái lương tâm, xã hội và thế giới rồi sẽ tốt hơn.

Nghị luận sôi nổi nhất vẫn là lớp số 5, không ai nghĩ Trình Nhiên thường ngày ở lớp kín tiếng, lại có gia thế chẳng kém cạnh ai.

“ Cha Trình Nhiên chính là ông chủ nhảy từ tầng hai xuống truy đuổi tội phạm dùng súng đấy.”

“ Không thể nào, bốc phét.”

“ Nhưng vấn đề lớn rồi, cha Trình Nhiên đụng chạm vào một số người có thế lực, xem đi, người ta tới chặn cổng trường rồi ... Nhà họ liệu có làm sao không? Giống như nhà Tần Thiên ấy.”

Trương Bình là ngạc nhiên nhất, ngần ngừ mãi rồi cũng hỏi bạn cùng bàn: “ Ê này, cha cậu chính là Trình Phi Dương, tổng giám đốc công ty Phục Long mà mọi người đang bàn tán đấy à?”

Trình Nhiên thấy xung quanh dựng hết tai thỏ lên rồi, cười khổ: “ Ừ đúng.”

Trương Bình "oa" một tiếng, quay sang thì thầm với đám Vũ Hân, Hách Dịch, Vân Địch, bàn trước bàn sau thôi mà bày trò truyền lời kịch tính.

Vân Địch cắn ngón tay: “ Bọn mình nghe nói cha cậu đụng chạm vào nhân vật rất lớn, vậy phải làm sao?”

Trình Nhiên trấn an đám bạn quá nhiệt tình: “ Bọn họ đồn khoa trương quá đấy thôi, chuyện không ghê gớm đến vậy.”

Vũ Hân chạy từ chỗ Khương Hồng Thược qua đây hóng chuyện, vỗ vỗ ngực: “ Ừ, phải thế chứ, mình đã bảo mà, làm sao mà kịch tính như quay phim điện ảnh như vậy được ... Đúng là cái đám chỉ sợ thiên hạ không loạn, cái gì mà đại ca Lôi Vĩ, gì mà Lô Hiểu Đông dùng súng giữa ban ngày ban mặt. Không có phải không, chỉ là ít lưu manh, cảnh sát ra mặt một cái là giải quyết được ngay.”

Trình Nhiên gật đầu: “ Đúng thế đấy, chỉ là đám lưu manh ấy mà, nên cái tát đó của Lôi Vĩ mình sẽ trả lại hắn.”

“ Đừng. “ Vân Địch sợ hãi quay hẳn người lại: “ Bọn mình là học sinh đừng tham gia vào loại chuyện này, cứ để người lớn giải quyết đi.”

“ Trình Nhiên đừng kích động, chính vì chúng chỉ là đám lưu manh nên chúng ta đừng dây vào. “ Vũ Hân đẩy hẳn Trương Bình ra ngoài, định làm công tác tư tưởng:

Nghe đám bạn ra sức khuyên can, Trình Nhiên cảm khái quả nhiên Khương Hồng Thược của mình là độc nhất vô nhị.

Chuyện tất nhiên cũng truyền tới lớp số sáu, vài học sinh cố tình nói lớn cho Tần Thiên đang cúi đầu làm bài tập.

“ Trình Nhiên chính là con trai của tổng giám đốc Phục Long.”

Phục Long à? Chẳng phải là cái công ty khiến cho cha của Tần Thiên ... “

“ Chính là công ty đấy.”

Mấy lời đó rơi vào tai Tần Thiên không khác gì tiếng chuông Đại Lữ.

Khi cô ngẩng đầu lên nhìn những người đang bàn tán kia, đôi mắt chấn kinh và hoảng hốt, giống như vừa trải qua cơn mưa như trút, chỉ còn lại mù mịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận