Trùng Nhiên

Chương 208: Phần thưởng cuối năm.

Sau khi lý lịch của Trình Nhiên phơi bày, cả đám công tử ca cười khẩy, cứ tưởng là nhân vật có lai lịch gì chứ, loại này đi xách dẹp cho bọn chúng còn không đáng, thằng ngu không tự lượng sức đó chuốc họa vào thân rồi.

Đối với đám công tử ca này thì còn gì quan trọng hơn thể diện, nếu Lưu Cầm bị mất mặt như vậy mà không gỡ lại, uy vọng của hắn sẽ bị tổn hại. Chẳng nói đâu xa, bữa tiệc hôm đó gần như giải tán, chỉ còn lại vài tên cực thân với Lưu Cầm ở lại uống rượu mà thôi ..

Lưu Trọng Bình là nhân vật thế nào? Tất nhiên không phải làm từ thiện công ích mà thành danh, ông ta liên minh với Trương gia, Lô gia, lũng đoạn ngành nghiệp bọn họ can dự. Trong quá trình Lưu Trọng Bình phất lên, rất nhiều người cùng nghề bị chèn ép phá sản, không thì thôn tính chỉnh hợp, đi tới đâu gió tay mưa máu tới đó.

Lưu Cầm cũng học phong cách bá đạo của cha mình, xưa nay ai không hợp ý hắn là kéo đám công tử ca trong vòng tròn theo, dùng tài nguyên trong nhà đả kích, sống vô cùng thê thảm, cuối cùng có người phải Sơn Hải.

Nếu nhà Trình Nhiên đủ đẳng cấp, không khó đoán nhà Trình Nhiên tiếp theo sẽ gặp vô số rắc rồi từ nhỏ tới lớn, đến khi kinh hoàng không hiểu chuyện gì xảy ra thì sẽ có người ra mặt cho biết đã đắc tội với ai. Khi đó có bày rượu xin lỗi cũng phải xem Lưu Cầm có nhận không, nếu không nhận thì bị nghiền chết không phải là không có khả năng truyền ra.

Sư tử nếu không đánh đuổi được con sư tử khác tới nhà gây sự thì uy vọng sẽ tuột dốc trong đàn, nhưng mà nếu chỉ là con thỏ không biết sống chết, sư tử sẽ không thèm chấp.

Ngược lại, với con thỏ không rõ vì sao lại trêu chọc vào mình đó, sư tử phải tỏ ra rộng lượng, đó là cách lập uy khác.

Cho nên sau sự kiện đó khi nhiều người đợi xem trò hay, Lưu Cầm chỉ cười lớn, nói Trình Nhiên may mắn gặp hôm hắn có tâm trạng tốt, nếu không cho vài cái đá đít rồi.

Nên chuyện đó lắng xuống nhanh chóng, trong vòng tròn đó ai cũng biết, chẳng truyền ra ngoài, có gì đâu mà kể, một thằng ngốc làm chuyện ngu ngốc thôi, may người ta rộng lượng tha cho.

Vì thế mà Tôn Vĩ cũng chỉ biết sau đó ở quán Karaoke xảy ra chuyện gì, hắn chỉ biết Trình Nhiên "theo đuôi" người ta

Là người đương sự, nhưng toàn bộ sự việc, Trình Nhiên chẳng hay biết gì hết.

Trình Nhiên gần đây cả ngày ru rú trong phòng, trừ lúc ăn mới chịu thò đầu ra ngoài, máy điện thoại trong nhà không cách gọi được, Từ Lan biết thằng nhãi đó mò lên mạng cả ngày rồi.

Có lần vào phòng thấy Trình Nhiên chẳng mặc quần áo tử tế, chùm cái chăn lên bông lên đầu ngồi thu lu trước máy tính, ánh sáng màn hình chiếu ra làm mặt trắng bệch, phòng thì tối om, nhìn rợn người. Cô rút phứt phích cắm kệ Trình Nhiên hét lên như bị chọc tiết. Từ Lan xách tai Trình Nhiên kéo khỏi nhà, nói không chạy đủ ba vòng quanh sân thì sẽ cắt luôn cả dây điện thoại.

Đôi lúc cô hơi lo lo, chẳng biết có phải con mình học nhiều quá đâm hơi bất thường không.

Bỏ đi nỗi lo đó thì gần đây trong nhà cũng có chuyện mừng.

Tết Xuân sắp tới rồi, gần Tết, công ty Phục Long nhận được tiền thanh toán của một số hạng mục, chỉ vài trăm vạn thôi, nhưng Trình Phi Dương về nhà khoe với Từ Lan hưng phấn cứ như là mới trúng số độc đắc vậy.

Tiền là tiền của công ty, nhưng Trình Phi Dương lại là cổ đông lớn nhất, Từ Lan theo thói quen tính luôn ra tiền nhà mình rồi, đó là khoản tiền lớn nhất mà nhà họ từng thấy. Dù tiền chỉ nằm trong sổ sách, nhưng vẫn đáng yêu như thường, Từ Lan cảm giác đột nhiên nhà mình thóc gạo đầy kho vậy, rất vững tâm.

Trình Nhiên tình táo hơn nhiều mới thanh toán 700 trên 6700 vạn tiền hợp đồng thôi, tuy là dấu hiệu tốt rồi, nhưng chẳng mừng được, cha y thì gần Tết rồi vẫn như đội viên cứu hỏa, từ tiêu thụ, tới quản lý sản xuất, tài vụ, nhân lực, kiểm xoát chất lượng sản phẩm ... Nơi nào có vấn đề là chạy tới cứu hỏa, chẳng mấy khi ở nhà ăn được miếng cơm nào tử tế.

Chuyện này Trình Nhiên không cách nào giúp gì được cha mình, trừ khi y cũng theo cha mình chạy khắp nơi chữa cháy.

Mà chuyện đó thì chắc chắn là không thể, cũng không ích gì.

Có người vất vả là vì năng lực không xứng đáng với công việc, hoặc là từ bản chất không thích cái việc mình làm. Còn người thực sự say mê việc mình làm, dù đầu tư bao nhiêu thời gian tinh lực, kỳ thực không hề thấy vất vả, ngược lại tinh thần còn rất tích cực.

Trình Phi Dương bây giờ là thế, so với thời ở Hoa Thông chẳng có mấy việc mà làm, đến công ty có khi ngồi uống trà, gian nan duy trì ban kỹ thuật, lúc đó Trình Nhiên mới thấy cha mình tiều tụy như ông già, lại dễ cáu gắt.

Còn bây giờ rõ ràng là bận tới chân không ngừng vó, nhưng tinh lực thịnh vượng, nghe mẹ cằn nhằn suốt mà chỉ cười xòa.

Đó là tinh thần của người làm sự nghiệp thực sự.

Trình Phi Dương xua tay nói với vợ: “ Em đừng mừng quá sớm, đã nói rồi, tiền này không thể tiêu, thậm chí còn phải canh chừng thật chặt, làm vốn liếng chiến đấu lâu dài.”

Từ Lan dậm chân: “ Anh thật là, khoản tiền đầu tiên kiếm được mới cần phải tiêu, mọi người vất vả làm gì? Tết rồi phải có thưởng chứ, phải để mọi người thấy thành quả nỗ lực của mình chứ, không cần nhiều, cũng phải ăn một bữa khích lệ mọi người chứ, tổ chức ở Nhà hàng Sơn Hải của em đi.”

“ Em biết tranh thủ thật đấy. “ Trình Phi Dương cười ha hả, song cũng suy ngẫm lời vợ nói:

Trình Nhiên hùa vào với mẹ: “ Cha, mẹ nói đúng đấy, không những phải mở tiệc, mà còn phải làm thật tưng bừng, trải thảm đỏ, lấy cái bàn lớn, chất tiền thưởng lên đó, rồi căn cứ vào thành tích gọi tên, trao tiền, tiền thật không phải là hiện vật hay là tượng trưng. Trước đó liên hệ với truyền thông, một là giúp Phục Long càng nổi tiếng, nhiều người biết tới, coi như quảng cáo miễn phí ... Hai là kích thích động lực nội bộ, một đồng thưởng Tết bằng 10 đồng thưởng trong năm .”

Cốp.

Còn chưa nói hết Trình Nhiên đã ăn một cái đốc mạnh vào đầu.

“ Sắp Tết rồi, trộm cắp như rươi ấy, con lại trống giong cờ mở khoe tiền khoe của, làm gì hả? Sợ người ta không mò tới nhà à? Mấy ngày trước nhà Trương Đông vừa bị trộm đấy, chúng cắt đứt cả chấn song sắt, leo vào trộm mấy nghìn. Nhà họ còn thấy may mắn là về nhà chậm hơn bình thường, nếu không mạng chẳng còn, con làm thế khác nào hại người ta. “ Trình Phi Dương giơ tay lên định cốc cái nữa:

Trình Nhiên ôm đầu lùi lại, giờ mới nhó, thời này chống trộm cơ bản dựa vào tường, cắm đinh sắt hoặc mảnh thủy tinh vỡ lên, chẳng có tí kỹ thuật nào, mà trộm thì hoành hành, cứ tới Tết là lo ngay ngáy.

Kiến nghị vừa rồi của y chắc chắn gây oanh động xã hội, đưa danh tiếng Phục Long lên cao, thế nhưng không nghĩ tới cực hạn thời đại.

Đó cũng là vấn đề của người trọng sinh, tư duy không khớp với thời đại, Trình Nhiên chỉ biết xoa đầu tự nhận xui xẻo, đồng thời coi như đây là lời cảnh tỉnh bản thân, không phải lúc nào tư duy đi trước cũng là ưu thế, không chừng gây ra họa.

Ngẫm lại thì đúng vậy thật, cuối năm các cơ quan đơn vị, xí nghiệp phát các loại phúc lợi đều giấu giấu giếm giếm . Ngân hàng khi đó còn chưa có nghiệp vụ phát lương thay công ty, mỗi tháng đơn vị tới ngày phát lương là lúc bận rộng nhất, nhân viên cơ động của ngân hàng hôm đó đều lên tuyến đầu, đơn vị thường chất đầy bao tải tiền mặt, đơn vị lớn phái xe áp tải, phát lương thôi mà oanh động cả thành phố.

Về sau công cụ tài chính phong phú hơn, quan niệm thay đổi, liền thành nhận giấy lương, tới ngân hàng lĩnh, rồi thành tới tháng ngân hàng trực tiếp bắn tiền vào tài khoản. Chuyện công ty lớn rầm rộ phát tiền liền thành quá khứ xa xôi.

Khi đó mọi người nhấc smartphone lên là biết lương chảy vào túi rồi, nhanh gọn, mà chẳng ai biết lương của ai, bớt đi nhiều chuyện ghen tỵ xích mích, sao hắn làm việc năng suất kém hơn tôi mà lương lại hơn tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận