Trùng Nhiên

Chương 680: Thêm bực mình.

Hợp Giang Đình, đây là nhà hàng đỉnh cấp đếm trên đầu ngón tay ở Thành Đô, nằm ngay trên trục đường chính xuyên qua thành phố, nơi này có các sảnh rộng, thích hợp tổ chức các buổi tụ họp có quy mô lớn từ vài chục tới trăm người.

Khương Hồng Thược hoàn thành học kỳ thứ nhất trong ba học kỳ lớp dự bị ở Anh, quay về tới Thành Đô, công tác của Khương Vi Cầm đã điều động đi, không còn ở nơi này nữa, cho nên nhà để trống, Lý Tĩnh Bình ủy thác người quét dọn.

Vì đây là kỳ nghỉ của Khương Hồng Thược, cả nhà lại đoàn tụ ở Thành Đô, cũng vừa vặn hội đồng môn của Khương Vi Cầm tổ chức ở đây, Khương Vi Cầm về đưa chồng con tới tham gia. Hiện trường cơ bản đều mang theo gia đình, mọi người từ trời nam đất bắc tới, Khương Vi Cầm đã khôi phục lại từ đả kích lần trước, thần sắc bình thường, khiến người biết nội tình phải bội phục nghị lực bền bỉ của cô.

Hội đồng hương năm 2000 này tổ chức với quy mô lớn chưa từng có, bọn họ xuất thân từ trường danh giá, đại bộ phận đều có thành đạt trong cuộc sống, người đảm nhận chức vị quan trọng, người thành học giả nghiên cứu, người làm giáo sư đại học, người mở công ty, ngay cả người ra nước ngoài cũng dẫn con cái về tham gia.

Ở độ tuổi 40 này, coi như đạt tới thời hoàng kim cả sự nghiệp và gia đình rồi, ai nấy sinh con sinh cái, sự nghiệp vững chắc, thế nên mới có tâm tình tham gia tụ hội đông như thế. Mấy chục gia đình đồng môn, ít nhất hơn một chục nhà có con cái vừa tham gia cao khảo, một số con cái vừa lên đại học một hai năm, ít tuổi nhất thì cũng tham gia trung khảo rồi, vì thế chuyện học tập, tốt nghiệp việc làm cho con cái chiếm phần quan trọng trong câu chuyện của cô gái chàng trai năm nào.

“ Bạn nói xem cha nó là tiến sĩ, mình thành tích học tập từ nhỏ chẳng thua kém gì ai, thế mà nó chỉ vào được đại học hạng hai, thật mệt mỏi, thời gian qua vợ chồng mình vì chuyện này mà cãi nhau suốt, trước kia nếu bỏ thêm thời gian cho nó thì tốt rồi.”

“ Nói cho cùng các bạn quyết định di cư sang Mỹ sớm như thế đúng là sáng suốt, ở đó tài nguyên giáo dục không thiếu như nước ta, bớt đi được phiền não.”

“ ... Các bạn không ở nước ngoài không hiểu thôi, áp lực cũng lớn lắm, vì lên trường tốt, được cộng điểm ở năng khiếu, phải tham gia nhiều hoạt động. ừ thì tài nguyên thì không thiếu thật, nhưng đụng tới bất kỳ thứ gì là tiền, lại còn không ít đâu, trang thiết bị thì đầy đủ thật đấy, càng thế càng tốn tiền. Cho dù là giai cấp trung lưu cũng giật gấu vá vai, hết một học kỳ, ra ngoài du lịch, tiền cứ tiêu đi vèo vèo, nếu không xin được học bổng coi như chết tiền học luôn.”

“ Nói chung Lưu Cần là sướng nhất rồi, lần này con vào được Bắc Đại, xem cô ấy kìa, chỉ muốn dẫn nó đi triển lãm ...”

Lưu Cần được mọi người nhắc tới là nữ nhân mặc váy công sở gọn gàng, tóc ngắn uốn xoăn, vóc dáng vẫn rất tốt, dẫn theo một nam sinh đeo kính, vẻ mặt có phần lạnh nhạt là con trai Triệu Kiệt, đang được mọi người khen ngợi.

“ Tứ Xuyên chúng ta vào được Thanh Bắc chẳng dễ dàng, điểm bình quân cao hơn nơi khác ba bốn chục điểm, nên năm nay mới tổ chức thống nhất ra đề.”

“ Ôi, năm xưa chúng ta cao khảo chẳng thống nhất ra đề hay sao, nhưng mà những tỉnh giáo dục lạc hậu thì thế nào, bỏ à? Không thể bỏ được, nếu không người ta tụt hậu càng xa, lúc đó dẫn tới đủ vấn đề xã hội. Trên đời làm gì có thứ gì công bằng thực sự, thứ duy nhất là là kiến thức chúng ta học được thôi, đó là của mình, chẳng ai cướp đi được ... Lưu Cần tới kìa, thật đúng là mệt mỏi, tới đây gặp bạn bè vậy mà ... Oa, Lưu Cần thật xinh đẹp, chẳng thay đổi gì …”

Hành vi khoe con của Lưu Cần làm vài người không thoải mái lắm, nhưng mà biết làm sao, con người ta vào được Bắc Đại, đúng là đáng chúc mừng, ở nơi này con người ta độc nhất vô nhị rồi mà.

Kỳ thực ở nơi khác Lưu Cần cũng chẳng làm thế này đâu, nhưng mà vì ở đây có Khương Vi Cầm, đó là ma chướng của cô năm xưa. Thời đó Khương Vi Cầm cực kỳ nổi bật, lại còn tích cực sôi nổi, đi đầu làm bao chuyện khác người, Lưu Cần thuộc loại học sinh truyền thống, cắm mặt học tập, thành tích thực sự là rất tốt, cũng ưa nhìn, đáng lẽ phải thuộc cấp hoa khôi của trường rồi, nhưng mà vô ích. Khương Vi, Khương Vi, Khương Vi, đâu đâu người ta cũng chỉ nói tới một cái tên, bóng dáng của cô ta xuất hiện ở khắp trường, đoạt hết mọi hào quang của cô, mọi nỗ lực của cô chẳng được ghi nhận xứng đáng.

Tốt nghiệp ra trường rồi, cô lại nỗ lực một phen nữa, cũng có thành tích đấy, nhưng lại lần nữa là Khương Vi Cầm chiếm hết chủ đề mỗi lần tụ hội, nào là người ta ở lại thủ đô, rồi kiếm được chồng xuất thân tốt hỗ trợ cho sự nghiệp.

Mười mấy năm qua đi, cuối cùng cũng có thứ áp đảo cô ta rồi.

Lưu Cần dẫn con đi một vòng tạo thế đủ rồi, thể hiện là mình không phải cố ý nhắm vào Khương Vi Cầm, rốt cuộc hai nhà cũng gặp nhau.

“ .... Được thành tích này chẳng phải dễ dàng gì, nó học vất vả lắm.”

Khương Vi Cầm mỉm cười:” Năm xưa ở trong lớp, bạn cũng là người nỗ lực nhất, mỗi ngày trời chưa sáng đã lớn tiếng học thuộc tiếng Anh, xem ra Tiểu Kiệt được di truyền của bạn rồi.”

Lưu Cần nghe mà không thích, cô nói kháy đấy à, định ám chỉ cái gì thế, nó di truyền sự thông minh của tôi đấy, đây không phải chuyện chỉ dựa vào nỗ lực mà được đâu nhé, quay sang cô bé xinh đẹp giống mẹ bảy phần kia, nhìn đã thấy ghét rồi: “ Hồng Thược, nghe nói cháu du học ở đại học London Anh à?”

Khương Hồng Thược không biết chuyện xung đột của người lớn thế hệ trước, lễ phép đáp: “ Dạ, cháu đang học lớp dự bị.”

“ À đúng nhỉ, bên đó người ta không thừa nhận điểm số ở Trung Quốc, phải qua lớp dự bị mới được, cơ mà dì tin cháu qua được thôi mà. “ Lưu Cần nhìn Khương Vi Cầm và Lý Tính Bình: “ Gia đình các bạn sẽ có cách phải không?”

Lại một câu ám chỉ, những người khác đưa mắt nhìn nhau, nhiều năm qua đám bạn học bọn họ khi nhắc tới hai người này hay nói họ là đối thủ cạnh tranh, cơ mà chủ yếu mang ý trêu chọc, ai mà ngờ Lưu Cẩn thực sự để bụng như vậy.

Mặc dù Thanh Hoa Bắc Đại địa vị ở Trung Quốc là tối cao vô thượng, thế nhưng đem so với đại học danh tiếng thế giới thì không bằng, huống hồ trong nước có quan niệm, trăng nước ngoài tròn hơn trăng trong nước, nếu con gái Khương Vi Cầm thực sự học Đại học London, thì Triệu Kiệt không cách nào so sánh.

Chỉ là một câu nói của Lưu Cẩn làm việc biến vị ngay, người ta nói, con trai là nỗ lực đường đường chính chính mà vào được Bắc Đại, còn con cô chỉ dựa vào gia thế thôi, xinh đẹp chỉ làm bình hoa chứ cái gì.

Lưu Cần bao năm mới có cơ hội này, đâu chịu dừng ở đó, vỗ vai con trai: “ Con thấy chưa, không phải vào được Bắc Đại đã là to tát đâu, con phải vào được Đại học London như Hồng Thược ấy mới đáng tự hào. Đương nhiên, mẹ chẳng giúp được con, nên con dựa vào mình thôi. “ Nói xong mỉm cười dẫn con đi.

Vốn Khương Vi Cầm đang ở điểm thấp của sự nghiệp, chẳng có tâm trạng tham gia tụ hội gì, nhưng mà Khương Hồng Thược về Thành Đô, cô cũng muốn gặp bạn bè ôn vài chuyện vui năm xưa cho khuây khỏa, ai ngờ gặp phải chuyện làm người ta thêm bực thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận