Trùng Nhiên

Chương 694: Từ Tử Lăng vùi hoa dập liễu.

Ngoài Tạ Phi Bạch thì Trình Nhiên nhận được tin tức của mấy người bạn khác, Du Hiểu cũng vừa báo danh rồi, hắn học luôn ở Thành Đô, nên nói chả có cảm giác gì là học đại học, than phiền trời nóng bức, đáng lẽ phải thi vào trường nào ở phía bắc cho sướng.

Diêu Bối Bối thì học xa nhà, có vẻ chưa quen với môi trường mới, nên nhớ nhà nhớ bạn, rất chịu khó lên CQ tán gẫu, còn tiết lộ cho Trình Nhiên một việc :" Dương Hạ không cho bọn mình nói đâu, nhưng mà mình thấy nên nói là hơn, ngày Thập Trung công bố điểm ấy, Dương Hạ về tìm bọn mình khóc ơi là khóc, nói là lỡ tay tát cậu hai cái .... Dương Hạ luôn cho rằng cậu sẽ vào Thanh Hoa, cho nên bạn ấy mới nỗ lực thi vào đó, vậy mà cuối cùng cậu lại vào đại học Trung Nam, đã thế còn không nói gì với Dương Hạ."

"Dương Hạ sợ cậu hận bạn ấy, xì sợ gì chứ. Nếu đối lại là mình, mình cũng tát, còn đạp thêm cho cậu một cái ấy chứ, nếu không phải cứ thấy Dương Hạ buồn mãi bọn này chẳng giúp hai người hòa giải."

"Lên đại học rồi, tới nơi hoàn toàn mới, bắt đầu mới, thật mong Dương Hạ quên béng cậu đi, Dương Hạ rất tuyệt vời. Trình Nhiên, cậu đã thay đổi rất nhiều, nhà cậu cũng thế, nhưng cậu vẫn chưa xứng với Dương Hạ đâu."

Lúc đó mới có chừng 10 giờ rồi, sắc trời đã hoàn toàn tối, cơn mưa từ sáng như bức rèm dày đặc che hết trăng sao vạn vật, nước mưa xiên xiên rút vào ban công, thi thoảng bắn lên bọt nước, gió thổi qua mang theo hơi nước ẩm mát lạnh.

Trong phòng ba tên bạn xúm quanh cái máy vi tính dùng chung, còn Trình Nhiên ngồi một mình nhìn ra ban công.

Nhưng lời của Diêu Bối Bối làm Trình Nhiên phải suy nghĩ nhiều, y có bạn gái rồi, không muốn làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với Khương Hồng Thược, còn giữa y và Dương Hạ phức tạp hơn Diêu Bối Bối nghĩ nhiều.

Có những lúc tưởng như hai người tìm được trạng thái mới cân bằng quan hệ hai bên, giữ giới hạn nhất định, nhưng mỗi khi ở gần nhau, giới hạn mong manh kia luôn có khả năng bị vượt qua bất kỳ lúc nào, thứ duy nhất giữ hai người dừng lại trước lằn ranh là khi vượt qua rồi muốn quay lại làm bạn cũng khó.

Đồng thời cả hai đều ý thức được khác biệt của mỗi người, nếu ở gần nhau quá lâu, hai người sẽ vì đủ mọi chuyện lại sinh ra mâu thuẫn.

Bọn họ có thể làm lành với nhau được bao lần nữa?

Trình Nhiên trầm ngâm mãi, cuối cùng nhắn tin cho Dương Hạ :" Vừa rồi cùng một số sư huynh trong trường lên mạng, thấy ảnh của bạn trên diễn đàn Thanh Hoa."

Lát sau Dương Hạ nhắn tin phản hồi :"Toàn đồn bậy đấy."

"Ừ, biết mà." Trình Nhiên bấm phím :" Nhưng bạn cũng không cần kháng cự mấy chuyện đó, là bạn nên chuyện bị chú ý là tất yếu mà, danh nhân của Thanh Hoa, vận dụng tốt sẽ có lợi cho bạn, dù là rời trường ra ngoài công tác đều có hỗ trợ. Mình đã nói rồi mà, Thanh Hoa là môi trường phù hợp để bạn thể hiện hết khả năng."

"Trình Nhiên, cậu nói chuyện như ông già ấy. Mình phải đi tắm chuẩn bị ngủ đây, ngủ ngon."

" Ừ, ngủ ngon."

Gửi tin nhắn cho Trình Nhiên xong, Dương Hạ thực sự đi tắm như cô nói, cô thích tắm, ngày nào cũng phải tắm một lần, tắt đèn lên giường rồi, lát sau ánh sáng màn hình nhỏ phát ra, cô cứ nhìn vào tin nhắn đó.

" Vừa rồi cùng một số sư huynh trong trường lên mạng, thấy ảnh của bạn trên diễn đàn Thanh Hoa."

Chuyện đó cô biết chứ, bạn bè nói cho cô biết, mấy ngày trước rồi, khi đó còn lên top 10 chủ đề hot trong ngày, nhưng là chuyện 3 ngày trước rồi, chủ đề đó trôi xa rồi, một phần là cô biết nên cố gắng làm việc gì gây chú ý, hai nữa là ở Thanh Hoa mỗi ngày đều có vô số chuyện mới mẻ, không mấy người nhắc tới nữa.

Không thể có chuyện Trình Nhiên vừa mới biết nên nhắn tin với cô, mà cậu ấy phải xem mấy ngày rồi, bây giờ mới nói, điều đó mang ý nghĩa khác hẳn. Cái đầu đơn giản là thấy chuyện thú vị chia sẻ với bạn bè thôi, cái sau chứng tỏ cậu ấy vẫn luôn nghĩ tới mình, vì có chút lấn cấn nào đó trong lòng hôm nay mới nhắn tin.

Con gái tinh tế vậy đấy.

Rất lâu, rất lâu sau.

Dương Hạ đã ngủ rồi, khóe miệng còn mang nụ cười.

Hội sinh viên đại học Trung Nam mở hội nghị đột xuất, nguyên nhân là do tập đoàn hậu cần trường học và văn phòng giáo vụ trường lập tổ điều tra, điều tra vấn đề chất lượng chăm đệm bán cho sinh viên, sau đó ra thông báo, tạm ngừng tất cả hành vi mua bán ở trong trường. Hai ngày sau khi thông báo chỉnh đốn đưa ra, đơn tố cáo liên tục gửi tới cục giám sát chất lượng thành phố, tiến hành kiểm tra chất lượng chăn đệm bày bán ở ngoài trường, xử phạt lượng lớn sản phẩm không hợp cách, các chợ tập trung thương phẩm cũng bị cơ cấu chấp pháp công thương tìm tới, nhiều người kịp chuyển hàng đi nơi khác, số ít không kịp tẩu tán bị bắt và phạt nặng.

Tổng thể mà nói tuyên bố với bên ngoài là trường học kịp thời phát hiện và có hành động ngăn chặn sản phẩm không hợp cách bán cho sinh viên, đảm bảo điều kiện sinh hoạt học tập lành mạnh cho sinh viên. Hội sinh viên ở sự kiện này kịp thời thông báo cho trường học xử lý được khẳng định và biểu dương. Nhưng chỉ nội bộ cao tầng mới biết, là vì hôm đó có một cuộc điện thoại trực tiếp gọi tới cao tầng, trường học mới quyết đoán ra tay, sau đó mới có một loạt chuyện phía sau.

Bây giờ ở trong hội sinh viên, nghe chủ tịch nghiêm trang khen ngợi Trương Tĩnh ban tuyên truyền đã đi đầu trong sự kiện này, nâng cao uy tín của hội sinh viên trong mắt sinh viên, được lãnh đạo trường thêm coi trọng, phó chủ tịch Trịnh Khang rất bực.

Vốn còn muốn dùng chuyện này để lãnh đạo trường có ấn tượng Trương Tĩnh làm việc bộp chộp không đáng tin, ai ngờ đánh bừa đánh bậy thế nào, trường coi đây là nguy cơ danh tiếng, xử lý rốt ráo, nên Trương Tĩnh cũng thành người kịp thời phát hiện vấn đề. Như thế đợi tới khi đổi khóa, chủ tịch hiện nhiệm vốn có ý giao lại ghế chủ tịch cho Trương Tĩnh lại càng có cớ rồi, đồng nghĩa với việc Trịnh Khang thành cấp dưới của người ta, bị một đứa con gái leo lên đầu lên cổ.

Trịnh Khang bực tức hết sức, nhất là nhìn thấy Trương Tĩnh bước lên phát biểu, cám ơn đoàn trường, lãnh đạo trường quan tâm và ủng hộ công tác của hội sinh viên, toàn là những mỹ từ, khiến hắn ở dưới thầm chửi Trương Tĩnh nịnh bợ vô xỉ, kỳ thực nếu đổi là hắn lên phát biểu, có khi còn buồn nôn hơn. Không biết làm sao hắn tưởng tượng ra cảnh mười năm sau Trương Tĩnh ở trên quan trường như cá gặp nước, còn hắn chỉ là một nhân viên quèn theo đuôi vâng vâng dạ dạ.

Kết thúc hội nghị, Trương Tĩnh tinh thần phấn chấn bước ra, cô mặc bộ đồ thể thao, áo thun cộc tay có cổ POLO, đó là trang phục lát nữa cô chơi tennis, phía dưới là váy xếp nếp ngắn, đôi chân dài đi tất bông màu trắng. Mỗi bước chân đều khiến người ta bất giác đưa mắt nhìn vào cặp chân thẳng như bút chì đó, phối hợp với mái tóc đen bóng mượt như thác, mắt cô không phải loại đuôi mắt dài cảm giác quyến rũ, mà là mắt hạnh kiểu mỹ nhân phương đông điển hình, mắt sáng linh động, vẻ đẹp vừa cổ điển lại phối hợp cách ăn mặc tươi trẻ năng động hiện đại ấy, vô cùng bắt mắt.

Sau khi cô rời lầu hành chính liền lấy điện thoại ra gọi, cám ơn chú Triệu nào đó, đại khái chính là nhân vật lớn đã đánh tiếng với trường học về vấn đề chất lượng sản phẩm bày bán trong trường, cuối cùng còn nói nhất định khi chú Triệu uống rượu với cha mình sẽ ở bên rót rượu.

Cúp điện thoại rồi, đôi mắt to của Trương Tĩnh khôi phục vẻ đơn thuần vô tội, cho di động vào túi xách đeo chéo qua người, đi tới sân tennis theo một lịch trình cố định không đổi của cô.

Trong thời gian đó có vài tin nhắn tới từ những người khác nhau, Trương Tĩnh gần như chẳng cần đọc cũng biết là ai gửi, nội dung là gì, bởi vì quanh đi quẩn lại thì cũng chỉ có vài điều như vậy thôi, chẳng có gì mới mẻ nữa, có chàng trai ở khoa tiếng Đức ngày ngày đợi cô tới, cao ráo sáng sủa ưa nhìn thích vận động, nói chung là dễ thiện cảm với các cô gái, chỉ là EQ không cao. Có chàng trai ở đại học chính pháp gần đó, con người rất tốt, chu đáo lịch thiệp hiểu lòng người, cơ mà sống nội tâm quá, không phù hợp với cô gái hướng ngoại như cô. Còn có hội trưởng hội sinh viên gửi tin nhắn "hôm nay em thật tuyệt", cô sẽ đợi một thời gian mới trả lời, nếu không đối phương nghĩ là tín hiệu nào đó mà sán tới.

Lúc này cán sự của ban tuyên truyền chạy tới:

“ Trương Tĩnh, Trương Tĩnh, Vương Cương ở khoa hóa học có nói rồi, cậu ấy đã nghe ngóng cả khoa mà không có ai là Từ Từ Lăng hết, kể cả sinh viên mới lần cũ. Còn lời này nữa, không biết có nên nói không ...”

Trương Tĩnh nhướng mày: “ Cứ nói đi.”

“ Vương Cương nói bạn hắn biết bạn đang tìm kiếm người này nói, Từ Tử Lăng thực ra là nhân vật chính trong tiểu tuyết võ hiệp, nổi tiếng là một kẻ chuyên vùi hoa dập liễu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận