Trùng Nhiên

Chương 424: Nhân gian ấm lạnh.

“ Nhìn các vị đi, giờ bị Lôi Vĩ dắt mũi, nợ càng lúc càng lớn, anh cho là làm không công cho hắn vài năm là xong à? Đúng, có thể là thế, hắn có thể mở lòng từ bi tha cho anh. Đó chỉ là một loại khả năng thôi, nhưng mà mong manh lắm, anh lý trí mà nghĩ hắn có chịu bỏ qua một con dê béo kiếm tiền cho mình không? Không đâu, hắn sẽ đổi cách khác khống chế anh, vì hắn biết anh không có khả năng phản kháng, vì sợ hãi đã ăn sâu vào tim anh rồi, lúc đó hắn có thể khống chế anh phạm tội, trói buộc anh vào cùng một con thuyền, lúc đó anh đừng mong thoát được nữa, vợ con anh đừng mong có cuộc sống bình thường, anh có thể sao cũng được, chị có thể sao cũng được, nhưng con cái anh chị? “

Triệu Thanh đứng dậy đi tới chỉ những bức ảnh của Tần Thiên trên tường, đứng bên cạnh bức ảnh cô mặc bộ váy thiên nga đen vươn mình bay lên cao:

“Thật xinh đẹp, tôi chưa gặp cô bé, nhưng nhìn bức ảnh này, tôi đoán con gái anh chị là cô bé rất ưu tú, rất có tương lai, đáng lẽ rất có tương lai ... Tôi tiếc cho cô bé.”

Lời nói của Triệu Thanh không có bất kỳ bài bản nào, đơn thuần từ cảm xúc phát ra nhưng vì thế càng khiến người ta dễ đồng cảm, mẹ Tần Thiên bật khóc thành tiếng.

Đây là lý do Trình Nhiên gọi cả Triệu Thanh theo, hắn là thanh nhiên nhiệt tình, đi tới vỗ vỗ vai hắn, nói: “ Chú dì, cháu là bạn học của Tần Thiên, cháu biết tình trạng bạn ấy gần đây ra sao, ở trường bạn ấy như cái xác không hồn, bạn ấy chỉ còn cách buông thả bỏ mặc một bước chân nữa thôi. Mười mấy năm qua bạn ấy kiêu ngạo như con thiên nga, nhưng bây giờ tự tôn bị giẫm đạp, nếu không có một điểm tựa để bạn ấy có thể ngẩng cao đầu trở lại, khả năng không vực dậy được nữa.”

Nói rồi lấy ra một tấm danh thiếp để lên bàn: “ Bạn ấy đang ở chỗ cháu, vì tình nghĩa bạn học, cháu sẽ cố hết sức chiếu cố bạn ấy. Nhưng chỉ hiện giờ thôi, cháu không thể chịu trách nhiệm cho tương lai của bạn ấy, đó là việc của chú dì rồi.”

Nói xong nhìn Cố Tiểu Quân và Triệu Thanh, ba người rời khỏi Tần gia.

Xe cách sát đi ra khỏi khu tập thể, tới bãi đỗ xe, Trần Văn Quảng lái chiếc Santana đợi sẵn, đón ba người, sau đó đỗ ở đối diện nhà Tần Thiên.

Triệu Thanh ngồi ở ghế phụ lái, Cố Tiểu Quân và Trình Nhiên ngồi ở ghế sau.

Cố Tiểu Quân cảm thán: “ Trước kia anh phá án gặp nhiều người như thế lắm, ấn tượng sâu nhất là lần tới Ninh Huyện điều tra. Đối phương là trưởng thôn, cái thôn đó rất bế tắc, không có luật pháp, chỉ có thôn quy, từ đường tổ tông, thậm chí khi thôn dân phạm tội. Trưởng lão từ đường có thể không cần thông qua luật pháp, xử tử, chặt chân chặt tay người phạm vào tộc quy. Nghe hoang đường quá phải không, không phải thời phong kiến, sao còn có loại chuyện đó chứ? Mới đầu anh cũng nghĩ thế đấy, tới khi tận mắt chứng kiến.

“ Gia tộc vị trưởng lão kia rất mạnh, ở đương địa nói sao là vậy, khống chế toàn thôn, vì sợ thế lực gia tộc đối phương, toàn bộ người bị hại nói xấu một câu cũng không dám. Bọn anh tới đó điều tra một tháng, cuối cùng đành rút, cái thôn đó vẫn như cũ. Còn những cô gái vì muốn tự do yêu đương với người ngoài bị người nhà đánh gãy chân giam lỏng trong nhà, những nữ nhân bị cho rằng thông gian mà mấy trăm người ném đá tới chết đều không thể truy cứu.”

“ Vì bọn họ im lặng, tội ác vẫn tiếp diễn, loại chuyện đó thực sự quá nhiều rồi.”

Không khí trong xe rất trầm mặc.

Trình Nhiên khép mắt lại, y không biết việc họ làm hôm nay rốt cuộc có chút hiệu quả nào không?

Lát sau Triệu Văn Quảng tinh mắt nhắc nhỏ: “ Ra rồi.”

Ba người còn lại ngồi thẳng lên, bấy giờ mới nhìn thấy Tần Tống Nguyên vẫn bộ bành tô dài kéo sát mắt cá, đeo thêm cái kính râm, vội vã từ cổng khu tập thể chạy ra.

“ Bám theo.”

Trần Văn Quảng khởi động máy, chiếc xe bám sát sau lưng đi vào màn đêm.

Chiếc xe đi tới trước Thiên hành đạo quán, nhìn thấy Tần Tống Nguyên cũng vừa mới xuống taxi, hắn đi loanh quanh tìm kiếm, còn kiểm tra lại địa chỉ ghi trên tấm danh thiếp, lát sau tới trước cửa Thiên hành đạo quán, đột nhiên khựng lại, xuyên qua cửa kính, ông ta nhìn thấy con gái mình.

Vì bên ngoài đèn đường hơi tối, mà bên trong Thiên hành đạo quán lại sáng trưng, cho nên ở ngoài nhìn vào trong rất rõ, ở trong nhìn ra ngoài khó khăn.

Ông ta cứ đứng từ xa nhìn.

“ Ái dà, cái thằng nhóc Trình Nhiên này khá lắm, tí tuổi đầu mà đã biết kim ốc tàng kiều rồi, dì mà biết được thì em chết. “ Cố Tiểu Quân ở bên cạnh đấm Trình Nhiên một phát trêu:

Triệu Thanh gật gù tán thành: “ Xinh đẹp hơn cả trong ảnh, mới mười sáu mười bảy chứ mấy, sau này không biết còn thế nào? Cẩn thận đấy, Dương Hạ mà biết là không xong đâu.”

Triệu Văn Quảng không nói gì nhưng mà tặc lưỡi những ba cái liền.

“ Mọi người thật là … “ Trình Nhiên ôm mạng sườn cười khổ, nhưng vừa quay đầu nhìn một cái cũng không khỏi có chút xốn xang. Ánh đèn nê ông sáng rực khiến khuôn mặt mịn màng thanh tú của cô tựa long lánh sáng, chiếc tạp dề buộc quanh eo thon thon làm người ta muốn ôm siết lấy.

Hồi tưởng lại lần đầu gặp nhau, Tần Thiên không thay đổi nhiều lắm, vẫn là thiếu nữ tuổi hoa còn vương vẻ ngây thơ, nhưng nội tâm chín chắn hơn khiến cô thực sự lột xác, cô gầy đi một chút, cằm thon lại, mắt to ra, vẻ yếu ớt gầy ốm càng tăng thêm phần quyến rũ nữ tính.

Thực sự là rất đẹp.

Lúc này đã sắp hết giờ làm, khách đã về dần, Tần Thiên đang thu dọn một bàn mà khách vừa về.

Cô dọn dẹp rất tỉ mỉ, đầu tiên là mang cái khay có khăn lông xanh đặt ở góc bàn, sau đó dọn dẹp cốc chén. Tần Tống Nguyên nhìn thấy con gái ở nhà tay không dính nước lúc này dùng năm ngón tay nhấc ly thủy tính lên, đặt vào đĩa, sau đó là tới đĩa bánh, động tác nhẹ nhàng mà lưu loát giống đang múa, rất có mỹ cảm ...

Có ít vụn thức ăn dính vào tay Tần Thiên, cô chẳng nhận ra. Tần Tống Nguyên nhớ ở nhà mỗi lần vợ mình luộc trứng cho con gái đều phải bóc hết vỏ, không dính chút nào, nếu để Tần Thiên tự bóc, con hắn thà không ăn chứ chẳng muốn làm bẩn tay.

Dọn dẹp vào khay xong, Tần Thiên cúi xuống lấy khăn lau sạch mặt bàn, nhìn không sót lại chút nào mới cùng góc khăn hơi sạch một chút lau tay, đứng thẳng lên khẽ vén tóc mai mỉm cười, tựa như đang thưởng thức thành quả của mình.

Nụ cười đó làm mắt Tần Tống Nguyên nhòe đi, ánh sáng xuyên qua cửa kính hắt lên chân hắn, hắn vừa bước tới một bước, chạm vào ánh sáng như ma cà rồng chạm vào nắng, vội vàng lùi về.

Hắn ngây ra nhìn con gái luôn rực rỡ dưới ánh đèn sân khấu, đi tới đâu cũng như tiểu công chúa, giờ lại ở đây dọn dẹp bàn ghế đồ ăn thừa, làm những chuyện đáng lẽ cả đời không phải làm, nhưng nụ cười đó so với dáng vẻ lúc ở nhà như hai người khác nhau.

Thế giới phảng phất bị tấm kính kia chia tách làm đôi.

Ánh sáng và bóng tối.

Bên trong Thiên hành đạo quán, Tần Thiên bê khay ra sau quầy, đặt vào bếp, đi ra chào mọi người, cởi tạp dề treo lên rồi vào phòng thay y phục.

Không lâu sau phòng mở ra, một cô nữ sinh đeo cặp sách xuất hiện, đẩy cửa làm chuông phát ra tiếng kêu leng keng. Tần Tống Nguyên vội vàng nấp vào trong góc, nhìn con gái đi về phía trạm xe buýt .

9 giờ 25 phút tối, bến xe buýt chỉ có rất ít người, ngoái đầu nhìn cô nữ sinh xinh đẹp, đoán chừng vừa mới đi học thêm về.

Tần Tống Nguyên đứng trong góc tối rất lâu, cuối cùng lấy một cái ra di động Nokia bấm số.

Màn hình tinh thể nhỏ màu xanh trên điện thoại của Cố Tiểu Quân lóe lên, hắn nhận máy, sau đó nghe thấy giọng Cố Tiểu Quân:

“ Tôi đồng ý làm chứng, đồng thời cung cấp manh mối, nhưng tôi có yêu cầu, phải đảm bảo an toàn cho vợ con tôi. Đây không phải chuyện đùa, các vị phải đảm bảo có cảnh sát đi theo vợ con tôi 24 trên 7, nếu không tôi sẽ không nói gì cả ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận