Trùng Nhiên

Chương 218: Mùng 1 lên núi thắp hương.

Trình Nhiên chỉ chỉ tay, ý nói là mình đang nói chuyện điện thoại, Từ Lan không nghe trộm nữa, đi ra thân thiết nói chuyện với mấy cô gái, từ xa đã nói: “ Dương Hạ, hôm nay cháu thật xinh đẹp.”

“ Dì Từ sao chỉ khen mỗi Dương Hạ? “ Diêu Bối Bối phùng má không chịu:

Từ Lan đưa tay bẹo má Diêu Bối Bối, cô bé tham ăn này giống thằng con cô, kỳ nghỉ vừa rồi ở nhà chỉ ăn với ngủ, béo lên không ít, phúng phính đến là yêu: “ Bối Bối lúc nào không xinh đẹp chứ.”

“ Ái chà chà, được hoan nghênh quá nhỉ? Cậu là chính ủy của Hồng sắc nương tử quân rồi. “ Khương Hồng Thược bên kia hiển nhiên đã nghe thấy tiếng ồn ào của Diêu Bối Bồi, giọng dài ra: “ Tiến triển với Dương Hạ tới đâu rồi? Nghe đâu gần đây hai người thân thiết lắm, Tết Dương Lịch còn cùng nhau đốt pháo hoa, đuổi nhau khắp sân.”

Trước kia khi còn ở Sơn Hải, Khương Hồng Thược và Liễu Anh là bạn cùng lớp, khá thân thiết, cho nên đoán chừng một bên thích nói, một bên thích hỏi, Trình Nhiên không còn bí mật gì nữa.

Phải thừa nhận giọng Khương Hồng Thược dễ nghe thì dễ nghe thật, nhưng mà nói chuyện lúc nào cũng gài cái gì đó, giống như ngọn gió mát trước mưa rào, nếu tham gió mát, không chừng là sẽ bị mưa rưới ướt sũng. Lúc nào cũng bị cô gái này áp đảo, Trình Nhiên phản kích: “ Ghen phải không?”

“ Gì? “ Khương Hồng Thược kinh ngạc, sau đó là tràng cười như hạt châu va chạm trong bát ngọc: “ Cậu có biết mình nói điều ngốc nghếch gì không hả?”

Trình Nhiên nói vừa được một câu đã á khẩu rồi, có cần cười như vậy không hả?

Giọng Khương Hồng Thược đột nhiên ôn hòa: “ Trình Nhiên, có nhiều việc không nên kháng cự làm gì, cứ để thuận tự nhiên mà xảy ra là tốt nhất, như dốc sức cho một kỳ thi khó, như bị cô gái làm làm rung động. Cái đói chính là gia vị tốt nhất, từng khóc mới khắc cốt ghi tâm, từng ngốc nghếch mới trưởng thành .. Có những việc nên cảm thụ vào đúng tuổi của mình mới có ý nghĩa ...”

Trước kia Trình Nhiên từng nghe kể có chàng trai tội nghiệp lớp trên tới thổ lộ tình cảm với Khương Hồng Thược bị cô thuyết giáo cho nửa tiếng trời, y vốn không tin lắm, giờ tin rồi, không muốn thành nạn nhân thứ hai, cắt ngang lời cô: “ Được rồi, được rồi, bạn đang kiến thiết tâm lý cho mình yêu sớm hay cho bản thân vậy .. Sao, chẳng lẽ ở Thành Đô đã có người khiến bạn động lòng?”

“ Chưa có, ý mình chỉ nói vậy thôi.”

“ Ý bạn là, nếu bạn rung động, sẽ không phản kháng?”

“ Ừ, đúng. “ Khương Hồng Thược bổ xung: “ Có khi mình sẽ chủ động nữa.”

“ Đề tài đi hơi xa rồi đấy, quay trở lại câu đó, rốt cuộc bạn đi xem phim với ai?”

“ Ừm, nghĩ xem nào, Trương Đông Vĩ, Lưu Bình, Vương Nhược Phủ ...”

Trình Nhiên lần nữa ngắt lời: “ Còn dám bảo mình là chính ủy của Hồng sắc nương tử quân, vậy bạn là quản lý đội bóng rồi.”

Khương Hồng Thược cười khanh khách: “ Cậu thích ăn miếng trả miếng thật đấy, trường mình tổ chức đi xem phim tập thể, cho nên là đi với cả đống rồi, đồ ngốc .... được rồi, mẹ mình gọi, hôm khác nói chuyện, Trình Nhiên năm mới vui vẻ.”

“ Ừ, năm mới vui vẻ.”

“ Chúc cậu ở cùng đám nữ sinh xem phim thật vui vẻ và thỏa mãn ... Bái bai.”

“ Này ...”

Cúp điện thoại rồi.

Đêm giao thừa hôm đó còn rất nhiều người hỏi thăm, Du Hiểu này, cả nhà Tạ Hậu Minh này, cả Tần Tây Trăn nữa. Có vẻ quan hệ giữa Tần Tây Trăn và trong nhà đã hòa hoãn rồi, tuy cô đã từ chức, nhưng vẫn chuyển về nhà ở. Tiền nhận được từ chỗ Trình Nhiên đủ cho cô thuê nhà ở ngoài , nhưng cô không làm thế, dù sao Tần Tây Trăn vẫn là cô gái ngoan. Cô kể trước kia mỗi ngày ra ngoài sau 8 giờ tối chưa về sẽ bị cha cô gọi điện khắp nơi tìm, nhiều năm tạo thành thói quen rồi, nhất định muốn thuê nhà ở riêng bên ngoài không ổn.

Đương nhiên, chuyện nào ra chuyện nấy, mâu thuẫn chính của gia đình chưa xóa bỏ, thậm chí còn thêm gay gắt, nhưng mà đến Tết rồi nên hai bên phải thỏa hiệp. " Tôi vẫn chưa nói chuyện với cha tôi, với tính cha tôi, phải chiến tranh lâu ngày, năm sau đánh tiếp ..." Giọng điệu hừng hực khí thế muốn đào hang sâu tích trữ lương thảo trường kỳ tác chiến.

Đêm giao thừa Trình Nhiên thức khuya ra sân đốt pháo với đám Dương Hạ, Du Hiểu, tất nhiên không được đi quá 12 giờ đêm, thành ra chơi không tận hứng như Tết Dương Lịch.

Mùng một Tết, bầu trời xám xịt, không khí lạnh run cả người, trời còn tới mù đã bị mẹ đánh thức, ngoài còn nhá nhem tối, sương mù lãng đãng, mặt mẹ cũng không rõ.

Từ Lan vỗ vỗ mặt Trình Nhiên: “ Dậy đi, dậy mau.”

Trình Nhiên bị vỗ rát mặt, không tỉnh mới lạ, quay sang nhìn đồng hồ, 5 giờ kém 10.

Chuyện gì thế này?

“ Mau mau mặc quần áo vào, mùng một leo núi, hôm qua đã nói với con rồi còn gì, đi sớm về sớm tránh tắc đường không đi được.”

Ngoài bếp có tiếng lách cách, chắc là cha đang làm bữa sáng cho cả nhà.

Trình Nhiên nhớ ra rồi, thở dài rời giường. Nếu nói tới ở Sơn Hải mỗi năm có ngọn núi nào mỗi năm leo núi thắp hương tốt nhất thì Ly Sơn có văn miếu khắc đá tất nhiên là số một rồi. Người toàn bộ thành phố Sơn Hải này vào sáng sớm ngày mùng 1 Tết đều lên núi thắp hương, cho nên xe tư khỏi mơ tới được chân núi, xe buýt thì chật kín người. Thậm chí đến giờ cao điểm từ đường nhỏ lên núi lẫn tiền viện hậu viện của chùa đều toàn người là người, nhích từng bước đi lên. May mà từ thập niên 80 chùa mở rộng có xét tới chuyện này nên không thiếu nhà vệ sinh.

Cách duy nhất để tránh cảnh ách tắc này là đi sớm về sớm, cho nên nhà Trình Nhiên toàn là dậy từ rất sớm bắt chuyến xe đầu tiên đi lên núi. xe buýt vẫn hoạt động vào mùng 1 Tết, hơn nữa vì nhu cầu lên núi thắp hương, công ty xe buýt còn mở thêm rất nhiều tuyến đường.

Cha mẹ y cũng không phải là tín đồ của Phật giáo, leo núi thắp hương là do truyền thống lâu đời truyền lại thôi. Cưỡi ngựa xem hoa ấy mà, lên núi mua thẻ hương, tới đại hùng bảo điện thắp nén hương vào lư hương rồi về.

Trình Nhiên cả tuần qua ngủ như lợn quen rồi, còn hậm hực làu bàu:” Nhà mình có xe cơ mà.”

Để đáp ứng nhu cầu bảo trì bảo dưỡng, công ty Phục Long mua rất nhiều xe, Santana, Iveco đều có, Trình Nhiên nhớ ra, nhà mình đâu còn cần chen lấn trên xe buýt nữa.

Từ Lan vừa nói vừa ném quần áo cho Trình Nhiên: “ Xe thì có, nhưng lái xe đều được cho nghỉ về ăn Tết rồi, ai lái xe cho con? “

Trình Nhiên rất muốn nói con lái, nhưng mà giờ là năm mới, CSGT kiểm tra rất nghiêm, y lại không có bằng lai, hai nữa cha mẹ cũng chẳng yên tâm cho mình lái nên lại thôi.

Mà cha cũng thật đúng là, chưa có ý thức của ông chủ, cứ nhấc máy lên gọi cú điện thoại, người ta lại chẳng tranh nhau tới lái xe sao?

Ôi thôi thì coi như là ôn lại ngày tháng cùng cha mẹ đi xe buýt len núi đi vậy.

Tìm vui trong khổ chứ biết sao.

Thế là cả nhà ăn vội ăn vàng mỳ nấu với thức ăn thừa tối qua, sau đó 5 giờ 30 phút ra trạm xe buýt gần nhà bắt xe lên núi. Trên xe chưa nổi 10 người khách, toàn là người quen cả, mà kể không quen cũng rôm rả chúc nhau năm mới tốt lành.

Thành phố nhỏ, thế giới cũng nhỏ.

Mà thế giới của Trình Nhiên còn nhỏ hơn, y chả nhận ra ai cả, đóng vai đứa con ngoan đứng sau cha mẹ cười như thằng ngốc, còn được mừng tuổi vài đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận