Trùng Nhiên

Chương 225: Túng luận. (3)

Trình Nhiên như chẳng nhìn thấy những ánh mắt như muốn giết người đó, lý lẽ vẫn rành rọt vẫn đâu ra đó: “ Tinh thần ban đầu của lễ hội đó là ‘phản chiến’. Nhưng mỉa mai thay, nếu như không có quân đội Mỹ tới cứu viện, phái đội ngũ quân y tới cứu chữa, thì toàn bộ lễ hội âm nhạc đó sẽ thành bi kịch, không biết bao người chết vì sốc thuốc ngộ độc rượu. Giống như đám trẻ con vô trách nhiệm, lớn tiếng tuyên bố bỏ nhà ra đi, nhưng rời nhà vài ngày thì chết đói, chết rét rồi.”

“ Theo như thống kê sau này của chính quyền, 90% người tham gia lễ hội đó sử dụng ma túy, tất cả chìm trong cơn say của chất ảo giác, cho nên mới thành ‘lễ hội kinh điển’, xuất hiện ‘kỳ tích’ hai ngôi sao qua đời không lâu chính vì các loại thuốc phiện.”

“ Sở dĩ 25 sau mới tổ chức lại lễ hội này, là vì kết thúc lễ hội đó để lại cho địa phương một đống tan hoang, tạo thành gánh nặng không nhỏ. Chính vì lễ hội hoang đường này, không lâu sau đó chính phủ New York đã thông qua điều luật, cấm tụ tập quy mô lớn. Nông trại rải đầy phân gà, đề phòng đám hippi tới kỷ niệm. Sự thực là, toàn bộ thập niên 70 rất ít người tới nông trang hồi ức chuyện cũ, đa phần vì họ không nhớ nổi đường nữa, nên đành từ bỏ.”

“ Uống rượu, chơi thuốc, quan hệ tình dục tập thể bừa bãi, làm thế để phản chiến à? Đó là tình yêu và hòa bình à? Nếu không có quân đội Mỹ tới nơi, không biết là ngày dỗ của bao nhiêu người.”

“ Cho nên lễ hội đó giống như người trưởng thành nhớ lại khi mình còn trẻ say rượu xong làm hành động điên rồ. Mang lá cờ tự do bác ái làm cái cớ để buông thả, hoặc là họ chẳng nhớ gì ngoài cơn cuồng loạn của chất ảo giác. Lúc đó bọn họ bận nốc rượu, chích thuốc, làm tình, chứ mấy ai thưởng thức âm nhạc. Lễ hội sau này vì sao không thành công? Vì cấm sử dụng thuốc ảo giác rồi.”

“ Paul Cantelon đã tổng kết một câu về thời đại đó là: ‘Nếu như anh còn nhớ được chuyện thời đó, vậy thì anh không thực sự ở nơi đó.’ Những người thao thao bất tuyệt về lễ hội Woodstock đều là người ngoài như anh như tôi thôi, còn người ở đó trừ cơn say thuốc cuồng loạn, họ chả nhớ gì, đừng nói tới nghe nhạc.”

Gió tối thổi qua mặt hồ, mang hơi nước lên bãi cỏ sáng rực đèn màu, không khí vừa rồi còn như mùa xuân ấm áp từng bừng đã bị gió rét mùa đông làm yên lặng tiêu điều.

La Chí Tiên trở tay không kịp.

Phía kia Lưu Cầm và La Hữu Vi cầm chai bia cụng với nhau, chưa kịp uống, kết quả là Trình Nhiên nói ra những lời xóc óc như vậy, làm hai người không uống nổi, nếu uống vào chẳng quá bằng tán đồng lời y à? Nhưng mà hơn ai hết, bọn họ quá biết Trình Nhiên nói có lý.

Chính bọn họ trải qua rồi.

Biết bao nhiêu lần bọn họ tụ tập với nhau mà còn nhớ chuyện trải qua trước đó? Cả đám tới sáng, hoặc trưa mới lồm cồm bò dậy, đầu đau như muốn nứt toạc, bên cạnh là đống tan hoang chai lọ, bãi nôn và những đứa con gái trần truồng chẳng rõ tên tuổi.

Đứa nào còn nhớ được thì chứng tỏ chưa chơi hết mình, đứa nào ba hoa khoác lá thì là nghe người ta kể lại thêm dầu thêm mỡ thôi.

Thế nên vừa rồi Triệu Nhạc phổ cập Lễ hội âm nhạc, nào là mộng tưởng, nào là ái tình, nào là phản chiến, nào là bác ái ... Bọn hắn đâu để vào tai, ai chả biết chỉ là một đám chơi high mà thôi.

Nhưng với rất nhiều người vẫn nghe như mê như say, thêm vào lời tô vẽ của Triệu Nhạc, thực sự làm bọn họ khao khát ngày hôm đó.

Rất nhiều người thậm chí lần đầu nghe tới Lễ hội Woodstock, Triệu Nhạc là tiền bối trong nghề, bọn họ tất nhiên tin tưởng. Có người như Từ Trung Viễn, ông ta là biên tập, biết lễ hội đó, nhưng đại bộ phận thông tin truyền vào trong nước ít bài dịch cùng vài tấm ảnh, tổng thể mà nói coi nó như lễ hội âm nhạc lý tưởng, một vùng đất Utopia.

Thế nhưng Trình Nhiên vạch trần bộ mặt thật của Utopia, xé nó tan nát, không khác gì cầm gậy đập vào đầu từng người đang chìm đắm trong ảo cảnh.

Một đám nam nam nữ nữ nhìn Trình Nhiên chằm chằm, y phân tích thấu triệt, lý lẽ rõ ràng, không ít người cho rằng Trình Nhiên nói đúng. Chỉ là dù y có nói đúng, nhưng mà phản bác thẳng thừng như vậy làm người ta khó chịu, không biết nói cho uyển chuyển được à?

Triệu Nhạc một thoáng bị oanh tạc tái tái mặt đã dần lấy lại được bình tĩnh, rồi hắn cười: “ Cậu biết nhiều thật đấy, không tệ, không tệ, tôi rất cổ vũ mọi người suy nghĩ vấn đề từ góc độ khác nhau. Giống như anh bạn nhỏ này nói, mỗi người có cái lý của mình, tôi tôn trọng điều đó. Nhưng nói thế nào thì lễ hội âm nhạc năm đó có 32 ban nhạc và ca sĩ tham gia, đều là nhân vật trọng lượng trên lịch sử âm nhạc, đó vẫn là lễ hội chưa từng có tiền lệ. Còn mọi người tìm thú vui trong quá trình đó thế nào, chúng ta không cần đi vào tiểu tiết ...”

“ Đúng thế đấy, lễ hội âm nhạc mà, quan trọng nhất vẫn cứ là âm nhạc, chuyện khác không đáng kể.”

“ Soi mói chuyện nhỏ nhặt thì nhìn đâu chẳng thấy tiêu cực chứ. Thật vớ vẩn. ”

Người ủng hộ Triệu Nhạc tức thì phụ họa:

Vài người lão luyện giang hồ gật gù, mặc dù thiếu niên không biết ở đâu ra kia lấy lý lẽ áp đảo Triệu Nhạc, nhưng Triệu Nhạc rốt cuộc là người từng trải, nhẹ nhàng hóa giải lý luận đối phương, tránh nặng tìm nhẹ, mượn nước xuống thang.

Nếu như Triệu Nhạc vẫn cố chấp đối đầu với Trình Nhiên, dù có lợi dụng quyền uy của mình lớn tiếng trách mắng, thậm chí đuổi đối phương đi cũng mất phong độ.

Những lời nhìn có vẻ "bao dung rộng lượng", biến hành vi chơi thuốc kích thích, quan hệ tình dục bừa bãi thành "tìm thú vui" thôi.

Không phải ai cũng nghĩ thế, hành vi tệ hại như vậy nếu không có thì thôi, Triệu Nhạc nói thế tức là thừa nhận Trình Nhiên nói thật, những hành vi đó trong mắt y đơn giản là "tìm thú vui"? Với tư tưởng còn rất truyền thống trong nước, khó tiếp nhận điều này.

Vương Gia Tuấn vốn chướng mắt với Trình Nhiên lâu rồi, lên tiếng ủng hộ: “ Thầy Triệu nói đúng, cần gì yêu cầu nhiều như vậy, đúng là bới long tìm vết, bao nhiêu nhân vật lớn trong lịch sử âm nhạc, bao nhiêu người mê nhạc tụ tập một chỗ đã là thịnh hội chưa từng có. Người ta chơi thuốc, làm tình có phạm pháp không, khi đó vốn là chuyện được cho phép mà, nếu không vì sao cảnh sát không bắt người giải tán? Đã không làm gì sai, lấy gì chỉ trích, thật nực cười, chuyện của nước người ta, người ta không quản, thứ vớ vẩn ở đâu ra chỉ tay múa chân bới móc chuyện vụn vặt.”

Chưa dứt lời thì Điền Dĩnh Thanh quát khẽ: “ Vương Gia Tuấn, im đi, đừng nói nữa.”

Đừng thấy cô gái này ăn mặc phóng túng, nhưng từ nhỏ sống trong doanh trại bộ đội, ít nhiều được hun đúc tư tưởng truyền thống, mặc dù cô ở phe La Chí Tiên, nhưng nguyên tắc cơ bản cô vẫn giữ. Nếu Vương Gia Tuấn dám ở trước mặt cha mẹ cô hoặc là cha mẹ hắn, dám nói chuyện chơi ma túy, uống rượu, quan hệ nam nữ bừa bãi là "chuyện vụn vặt" thì hậu quả rất thảm, ngày tháng tự do của hắn e là kết thúc.

Hơn nữa, người khác nhìn vào nhóm người bọn họ đánh giá thế nào đây? Chẳng lẽ bọn họ cũng làm chuyện như vậy rồi?

Lô Tư Niên đứng dậy, nâng ly rượu hướng về phía Trình Nhiên: “ Những lời vừa rồi không tệ, tôi ít nhất cũng biết về lễ hội âm nhạc đó, có điều trước giờ nhìn ở góc độ khác cậu. Nói thế nào thì cũng mời cậu một ly.”

“ Mời anh. “ Trình Nhiên cầm cốc nước trước mặt lên uống, kể cả quan điểm khác nhau, y vẫn thích người sảng khoái như vậy:

Vương Gia Tuấn vẫn tức giận, hết bị Điền Dĩnh Thanh mắng lại thêm Lô Tư Niên lên tiếng phụ họa với Trình Nhiên, chuyện này là thế nào, không nhất trí đối ngoại đã đành, sao nội bộ cũng chia rẽ rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận