Trùng Nhiên

Chương 412: Cái đồ sĩ diện.

Quách Dật hôm đó về tới nhà không thôi nhớ tới Tần Thiên, nói với bản thân rằng tới lúc này rồi ngàn vạn lần đừng gấp, đạo lý sốt ruột không ăn được đậu hũ nóng thì ai cũng biết. Huống hồ bây giờ Tần Thiên trong nhà xảy ra chuyện, chỉ biết dựa dẫm vào hắn, thong thả từng bước, sớm muộn cũng đưa được cô gái đỏng đảnh kiêu kỳ đó lên giường thôi.

Chuyện hôm nay là minh chứng quá rõ, chính bản thân hắn cũng thấy hành vi của mình quá đà, nhưng hắn đã làm thế rồi, Tần Thiên còn không dám làm hắn phật y, xem ra trong nhà thực sự đã đi vào đường cùng rồi.

Tiếc là mùa đông, quần áo hơi dày, cảm thụ không rõ ràng lắm.

Đám bạn bè gọi điện tới hỏi thăm tình hình hai người đi dạo trong công viên thế nào, Quách Dật khoe khoang hành động vĩ đại của mình, làm đầu kia điện thoại khơi lên một tràng sói tru ầm ĩ.

Quách Dật mắng đám bạn một câu, cũng tiếc lắm, nếu lúc đó hắn không kích động đòi hôn Tần Thiên, chỉ cần tiếp tục ngồi đó, đợi tối thêm một chút có thể thoải mái ngồi đó muốn ôm thì ôm muốn sờ thì sờ rồi.

Cho nên sau khi suy nghĩ cẩn thận chiến lược mới, hắn gọi điện cho Tần Thiên, xin lỗi hết sức chân thành, sau đó hẹn cuối tuần đi chơi, hứa đền bù cho cô, không ngờ Tần Thiên từ chối, nói có chuyện phải làm.

Quách Dật chỉ nghĩ vì mình hơi quá tay khiến Tần Thiên đề phòng rồi, thế nên giở hết bản lĩnh dỗ dành, hỏi cô thứ bảy không được thì chủ nhật, dẫn cô đi mua sắm, trời lạnh rồi, cần bổ xung thêm quần áo, hơn nữa chẳng mấy chốc là năm mới. Tần Thiên hơi do dự, sau đó nói tới lúc đó hẵng hay.

Cúp điện thoại rồi, Quách Dật vẫn trách bản thân không thôi, nhất thời lỗ mãng để lại hậu quả thế này đây, về sau nhất định phải cẩn thận.

Đưa tay lên mũi ngửi nhẹ, không kìm được nhớ tới thân thể của Tần Thiên, cổ họng cuộn lên cuộn xuống, lòng như mèo cào.

Mùa đông ở Thành Đô rất ít mưa, nhưng hôm qua sau nửa đêm trời đổ cơn mưa không nhỏ, sáng dậy không khí như lạnh thêm mấy phần, hít một hơi buốt cả ruột.

Thứ bảy, mới tám giờ sáng Tần Thiên có chút co ro đứng trước cửa Thiên hành đạo quán, chính cô còn thấy mình có phải là bệnh rồi không?

Cô từ chối lời rủ đi trượt băng, đi xem phim rồi mua sắm cùng Quách Dật, cô tới đây uống gió chỉ vì Trình Nhiên hôm đó đưa cho cô tấm danh thiếp, cùng với lời nói đó.

Cứ nghĩ tới những lời Trình Nhiên nói khi đó, dù qua mấy ngày, Tần Thiên vẫn thấy ngực như bị tắc không thở nổi, khi đó chỉ muốn xé nát mặt Trình Nhiên, hơn nữa trong lòng hận y chỉ tăng không dám.

Bao nuôi mình, còn muốn mình sinh con, cậu ta nghĩ mình là loại người gì? Còn cậu ta nữa, mới chừng đó tuổi mà đã muốn bao tình nhân, không biết cái mặt hiền hòa đó đã lừa dối, hại bao nhiêu cô gái rồi .... Thật là, muốn đánh chết cậu ta.

Đợi lần sau cậu nói lời đó xem.

Nhìn tấm biển "Thiên hành đạo quán", hai tay cô xiết chặt trước ngực " không vào nữa thì hơn", sau đó xoay người đi.

Nhưng qua một lúc, đi lang thang quanh đó, cô quay lại Thiên hành đạo quán, lẩm bẩm thuyết phục bản thân: “ Đi nửa tiếng rồi, mỏi hết cả chân ... Thôi vào nghỉ một chút, uốn cốc cà phê nóng.”

Cha cô đã bán xe rồi, đến tiền lương công nhân cũng không trả nổi nữa, nên bây giờ tới nhà đòi nợ không những chỉ có đám cho vay nặng lãi, còn có công nhân tới nhà đòi tiền lương, sức ép trong nhà mỗi ngày một lớn.

Bình thường mỗi tháng cha cô cho cô 400 đồng tiền tiêu vặt, tới thời điểm này, cha cô cũng không để cô thiệt thòi, vẫn nỗ lực để cho cô nghĩ rằng, cuộc sống so với trước kia không có gì thay đổi cả.

Nhưng làm sao có thể không thay đổi gì cho được, Tần Thiên cũng thấy, mình nên kiếm chút việc làm thêm, ít nhất có thể giảm thiểu gánh nặng cho gia đình, bớt được chút nào hay chút ấy.

Giờ không phải lúc để ý tới thể diện nữa, mình phải kiên cường lên, đồng thời trong lòng cũng có chút không phục, cô muốn Trình Nhiên phải mở to mắt ra nhìn, để y thu hồi lời khi đó.

Bao nuôi mình, mơ đi.

Thiên hành đạo quán sáng sớm đã đông khách rồi, bởi đây là cuối tuần, tranh thủ tới sớm chiếm bàn, có thể thoải mái cùng bạn bè chơi suốt cả ngày.

Phục vụ sớm nhìn thấy cô gái vóc dáng cao ráo như người mẫu đi qua đi lại bên ngoài rồi, có vẻ như là đợi bạn bè. Tuy đã có nhiều quán cà phê chủ đề mới mở ra, Thiên hành đạo quán vẫn hot nhất, nhờ bánh ngọt và cà phê rất ngon, nhờ thế thường xuyên thu hút cô gái xinh đẹp tới, nhưng cô gái này phải nói là xuất sắc nhất. Kết quả nghe lý do Tần Thiên tới đây, phục vụ viên đưa tới văn phòng Tương Chu, lúc rời đi còn quay đầu nhìn vài cái, quá mức xinh đẹp rồi.

Người tới đây xin làm thêm chưa bao giờ dứt, trong đó có không ít nữ sinh đại học xinh đẹp, bởi thế với nhân viên nam làm việc ở đây cũng là một loại phục lợi, nếu thực sự cô gái này tới dây làm thêm, chắc chắn khiến Thiên hành đạo quán nổi tiếng hơn không ít.

Văn phòng của Tương Chu không rộng, nhìn chẳng ra khí phái của người quản lý quán lớn, nghe Tần Thiên nói muốn vào làm thêm, quan sát một lúc nói, không thành vấn đề. Một ngày 50 đồng, thứ bảy chủ nhật bận rộn tới làm hai ngày, bình thường tan học tới cũng được, nguyên tắc là không được ảnh hưởng tới việc học tập, tính giờ trả tiền, 9 giờ nghỉ, mỗi tiếng 8 đồng, làm trọn vẹn mới tính tiền.

Nếu như quyết định rồi có thể bắt đầu ngay, trước tiên là lau dọn bàn cùng với làm quen với quy trình làm việc, sẽ có phục vụ viên thuần thục chỉ dẫn.

Kết quả này làm Tần Thiên hết sức bất ngờ, cũng làm cô vui mừng, vì theo lời Tương Chu nói, kỳ thực nếu như mỗi tuần cô chỉ cần tới làm hai ngày cuối tuần thôi là đã được 100 đồng, một tháng 400, kiếm đủ tiền sinh hoạt rồi, giảm bớt khó khăn cho cha mẹ, mặc dù chút tiền này như muối bỏ biển, nhưng ít nhất đó là quyết tâm của cô.

Tần Thiên cũng không ngốc, mức lương thế này mà nói là rất cao rồi, cô ngần ngừ: “ Trình Nhiên có nói với anh về tôi à, anh quen cậu ấy sao?”

“ Ừ quen, một người bạn.” Tương Chu thuận miệng nói, mặc dù là Trình Nhiên dặn để Tần Thiên tới đây làm việc chứ không nói gì thêm cả, nhưng hắn biết thiếu gia nhà mình không thích công khai thân phận. Chẳng phải vì muốn chơi trò thần bí gì đâu, Tương Chu biết chủ yếu vì y lười, ghét mấy chuyện phiền phức, giả sử thân phận bị bại lộ, chưa nói gì xa, chứ ngày tháng ngồi bên cái cửa sổ kia ngắm những cô gái xinh đẹp coi như chấm dứt.

Ít nhất đó là lý giải của Tương Chu.

Tần Thiên ít va chạm xã hội thôi, EQ của cô không hề thấp, tiếp xúc với người khác cũng rất tinh ý, nhìn thái độ của Tương Chu là hiểu rồi.

Tương Chu khả năng là chỉ quen biết Trình Nhiên mà thôi, nếu là quan hệ tốt, hoàn toàn có thể trước mặt người được Trình Nhiên giới thiệu tới, tranh thủ thể hiện một chút, bán cho một phần ân tình, như vậy hiệu quả tốt hơn, ít nhất cũng phải tỏ ra nhiệt tình với mình. Kết quả chỉ hời hợt một câu "một người bạn".

Từ manh mối này, Tần Thiên suy đoán, hai người quen biết nhau, vẻn vẹn chỉ đến thế, Trình Nhiên mặt dày tới nhờ vả Tương Chu giúp "người bạn gặp nạn", Tương Chu không tiện từ chối nên mới phải miễn cưỡng đồng ý.

Tiếp đó Tần Thiên được một phục vụ viên Tương Chu gọi tới đưa đi huấn luyện, đối phương giảng giải hệ thống gọi món ở sau quầy, làm sao để tìm đúng bàn, cùng với những câu nói tiêu chuẩn khi giao tiếp với khách, Tần Thiên lắng nghe, nghĩ chuyện của mình.

Người ta chẳng qua là ngại mà nhận thôi, còn cái gì mà nói bao nuôi mình, trong nhà có rất nhiều tiền.

Trình Nhiên cậu cũng chỉ là đồ sĩ diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận