Trùng Nhiên

Chương 661: Giữa nhân gian. (1)

Sau sự kiện Phục Long thất bại ở Mỹ, từng nhóm từng nhóm giáo sư chuyên gia lĩnh vực tương quan kéo tới Phục Long, hoặc là khảo sát, hoặc là thăm hỏi. Liên tục các cuộc họp nội bộ mở ra, đồng thời có cả hội nghị chính phủ, ngành nghiệp, thương thảo ứng phó.

Trình Nhiên cũng không nhởn nhơ như trước nữa, tuy không bận tới chạy suốt ngày như cha mình, nhưng cũng tham gia dự thính vài hội nghị của Phục Long, đến tận lúc sắp về trường mới tranh thủ thời gian rảnh cùng đám bạn tụ họp.

Đám bạn không chỉ những người bạn trước kia ở Sơn Hải, còn có đám bạn ở khu tập thể Hoa Thông như Liên Tiểu Hổ, Ôn Lan, Lý Vĩ Lộ.

Hai nhóm người vốn chẳng liên quan gì tới nhau vì cầu nối là Trình Nhiên cũng có mối quan hệt gật đầu chào hỏi, sau này gặp nhau trên xe buýt hoặc trên đường cũng trò chuyện vài câu, về sau quen biết dần dần, cùng xuất hiện ở vài cuộc liên hoan, rồi hai nhóm dung hợp với nhau thành một.

Hôm nay cả đám lại tụ tập, phía Sơn Hải có Du Hiểu, Dương Hạ, Liễu Anh, Diêu Bối Bối, còn phía Hoa Thông cũ thì không dưới mười người, hết sức náo nhiệt. Nam sinh nói chuyện chơi game, nữ sinh thì tin tức giải trí, thi thoảng cũng có nam sinh nói không lựa lời, trêu ghẹo đám con gái, bị truy đuổi đánh đập, nhưng người bị đánh đa phần lòng sướng rơn.

Lại chẳng, bộ ba Dương Hạ, Liễu Anh, Diêu Bối Bối mỗi người một vẻ đều là nữ sinh xinh đẹp, bên này có Dư Hồng vóc dáng cực tốt, Ôn Lan thùy mị. Tỉ lệ mỹ nữ cao như thế, đứa con trai nào chẳng phơi phới.

Khi Trình Nhiên tới, Du Hiểu là người đầu tiên trách móc: “ Gần đây hẹn mày khó quá, người từng đi Mỹ rồi có khác. Có phải thấy bọn tao thành nhà quê rồi không? Quà nước Mỹ đâu, nếu không có, hôm nay đi chơi starcraft, bảy chọi một, mày cứ sẵn sàng để bị ngược đi. Không cho mày đầu hàng đâu, bọn tao đánh cho mày chỉ còn mỗi nhà chính, mày đẻ thằng nông dân dân nào là đập thằng đó, cho mày biết thế nào là nắm đấm sắt của XHCN.”

“ Mà cha mày sao rồi, không phá sản chứ, nghe nói ngày cổ phần cũng đem ra chia rồi, mày tiết lộ tí đi, nếu tới mức đó cũng không sao, bọn mình vẫn là anh em, sau này tao phất lên kéo mình một cái.”

Chưa nói hết Du Hiểu đã bị Diêu Bối Bối ở bên cạnh thô bạo đá lăn khỏi ghế, chỉ trích: “ Du Hiểu, cậu có biết ăn nói không vậy hả? Cái gì mà phá sản, miệng chó không mọc được ngà voi.”

Ngay cả Dương Hạ từ lâu vốn không còn dùng mấy thủ đoạn bạo lực nữa cũng nhân lúc hắn chưa đứng lên, đạp cho hai cái, đến lúc Du Hiểu định chuồn thì Liên Tiểu Hổ từ phía sau ôm lấy kêu lên "bắt được rồi", thế là cả đám nữ sinh xông vào bạo hành, khiến Liên Tiểu Hổ cũng bị vạ lây.

Du Hiểu vừa ăn đòn vừa gân cổ kêu: “ Thấy không Trình Nhiên, mày thấy không, người anh em vì mày xả thân vì nghĩa đấy.”

Thế là lại thêm một trận bạo hành nữa.

Nhưng cũng phải nói là Du Hiểu làm ồn một trận, không khí thoải mái hơn nhiều.

Buổi tụ hội hôm nay rất vui, đám trẻ con dù sao nói thế không biết nhiều chuyện đang xảy ra, không rõ tình thế nghiêm trọng thế nào, ăn xong còn đi quán Karaoke hát, chỉ là Dương Hạ nhân lúc không ai để ý nói nhỏ với Trình Nhiên:" Lát nữa đợi mình."

Lúc này đại bộ phận mọi người đã chuyển vào nhà phúc lợi của tập thể Phục Long, diện tích rất lớn, khu tập thể cũ 600 mẫu, khu mới 400 mẫu.

Đợi những người khác lẻ tẻ tạm biệt về nhà, Dương Hạ và Trình Nhiên mới sóng vai đi bên nhau.

Trên trời sao mênh mông như biển.

“ Trình Nhiên, đã nghĩ kỹ thi vào đâu chưa, Thanh Hoa hay Bắc Đại? “ Dương Hạ hỏi xong vội nói thêm: “ Này, đừng có mà hiểu nhầm nhé, mình cũng có mục tiêu như vậy, hỏi cậu trước để tách nhau ra, dù sao nhiều năm như thế, nhìn nhau cũng ngán rồi, nhà trẻ, tiểu học, sơ trung, Nhất Trung Sơn Hải rồi Thập Trung Thành Đô, đừng để khi đó gặp nhau cùng một trường đại học, mình thế nào cũng kêu lên ‘có nhầm không đấy’! Cho nên giao hẹn nhé, khi điền nguyện vọng, chúng ta tách nhau ra.”

Trình Nhiên xoay ngược lại đi giật lùi nói chuyện, bóng đêm mông lung chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng mỹ nữ, khơi lên tưởng tượng vô hạn: “ Bạn cứ thi được đi rồi hẵng nói.”

Dương Hạ thoắt cái ánh mắt có vẻ tức giận, nhưng lại chuyển thành nụ cười, nhìn Trình Nhiên chằm chằm: “ Thật là, cậu nghĩ mình còn là trẻ con sao, loại nói khích này không có tác dụng đâu. Đột nhiên nhìn cậu thế này thấy cũng đẹp trai lắm, sao trước kia không phát hiện nhỉ? Càng chứng tỏ nhìn nhiều chán rồi, đáng tiếc, nếu mà nhìn chưa chán, chị đây khả năng thấy tâm tình cậu không tốt đã ôm một cái an ủi.”

Trình Nhiên giang tay ra làm động tác ôm: “ Nhắm mắt ôm cũng được mà, nào làm một cái ôm hữu nghị đi.”

Dương Hạ "á" một tiếng làm động tác né tránh, đánh khẽ lên vai Trình Nhiên một cái.

Trình Nhiên lảo đảo lùi lại.

Hai người đang nô đùa vui vè thì phía bên kia, đột nhiên đi tới một người không ai ngờ tới.

Khương Hồng Thược đứng đó, chỉ đằng sau: “ Du Hiểu bảo mình là các bạn hôm nay tụ tập, vừa vặn mình về Thành Đô, tới thì các bạn chưa về ... Cho nên đợi một lúc.”

Không có gió, đêm rất tĩnh lặng.

Ngay cả bọn côn trùng đáng ghét hay kêu ầm ĩ, đều không kêu tiếng nào.

Dương Hạ mặt đỏ au, vừa rồi cô và Trình Nhiên nô đùa, khẳng định bị người ta nhìn thấy, chủ động lên tiếng trước: “ Tối thế này còn tìm Trình Nhiên, vậy nhất định là có chuyện rồi, đi trước nhé, bái bai.”

Nói rồi vẫy vẫy tay đi luôn.

Khương Hồng Thược vẫn đứng đó.

Trình Nhiên ngập ngừng định giải thích vừa rồi mình với Dương Hạ chỉ đùa, cuối cùng lại thôi, quan hệ y và Dương Hạ là vậy, sau này cũng thế, nếu giải thích, mãi mãi không giải thích hết.

Khương Hồng Thược không nhắc tới chuyện Trình Nhiên và Dương Hạ, không hề có chú ý "hỏi tội" nào, chỉ đứng đó, từ lúc chuyện ở nước Mỹ bùng phát, hai người giờ mới gặp lại.

“ Có lên nhà không? Mẹ mình ở nhà. “ Trình Nhiên đi tới:

Khương Hồng Thược lắc đầu: “ Gọi điện thoại cho Du Hiểu, biết các cậu ở ngoài chơi.”

“ Ở ngoài suốt sao?”

“ Ngồi ở cầu thang một lúc, nghe thấy ngoài có tiếng cười nói mới đi ra.”

Đối thoại có phần thiếu tự nhiên, bọn họ không thể nào không ảnh hưởng từ chuyện trong nhà.

Trình Nhiên có thể tưởng tượng ra cảnh cô ngồi một mình bên mé cậu tháng thế nào, với tính cách của cô, nếu bình thường sẽ không ngại đi lên nhà mình: “ Giờ chúng ta là thế nào, Romeo và Juliet bản hiện đại sao?”

“ Chắc cũng gần như thế nhỉ. “ Khương Hồng Thược nở nụ cười buồn bã, từ khi trở về cô rất tích cực đọc bái nghe ngóng tin tức từ bạn bè người thân, cô biết lần này Phục Long tổn thất lớn, có thể nói là đang đi dây giữa vực thẳm, có thể đối diện với thảm kịch bất kỳ lúc nào. Cô chẳng thể giải thích, càng không thể an ủi: “ Trình Nhiên, mình tới thăm cậu.”

“ Sắp quay lại trường rồi, không phải chúng ta ngày ngày sẽ gặp nhau sao?”

“ Hôm nay cùng mình tới một nơi đi, nguy hiểm kích thích, mặc nhiều áo vào.”

Trình Nhiên hít sâu một hơi, chỉ gian nhà trên tầng: “ Đợi chút nhé, mình nói với mẹ mình một tiếng, mình đi lấy chứng minh thư nữa, bạn mang theo rồi chứ?”

“ Ừ, mang theo rồi.”

Trình Nhiên đi lên lầu nói với Từ Lan, tối nay thức đêm xem đá bóng với Du Hiểu, Từ Lan không hỏi han gì, đây là chuyện rất bình thường, nếu là trong năm học, cô sẽ dặt dò vài câu, nhưng bây giờ còn nghỉ, để thoải mái thêm ít ngày.

Lấy thêm áo khoác, Trình Nhiên đi xuống, người vẫn còn đó, xinh đẹp cười với y.

Sao trời rất sáng, bầu trời bao la.

Vừa ra khỏi cổng, không ngờ thấy cô út Lý gia mặc măng tô dài, đêm khuya còn đeo kính râm hút thuốc, đứng dựa vào chiếc Audi, Trình Nhiên thiếu chút nữa chửi cái câu mà ở Mỹ chưa kịp chửi ra.

Mở đầu đã thấy kích thích rồi.

Lý Vận không nhiều lời, ném thuốc lá dập tắt, mở cửa xe nói: “ Lên xe.”

Xe đi như bay, Lý Vận ở bên trên chỉ làm lái xe, không quấy nhiễu đôi nam nữ trẻ phía dưới.

Hai tiếng đồng hồ sau xe rời đường cao tốc, rẽ vào đường núi, là khu phong cảnh núi Nga Mi, đợi xe vào bãi đỗ thì đã ba giờ sáng.

Lý Vận quay lại nói: “ Muốn xem mặt trời mọc ở Kim Đỉnh thì phải chừng bảy giờ, còn sớm lắm, ngủ chút đi.”

Bốn giờ sáng Lý Vận đánh thức cả hai, đưa cho họ đèn pin, đưa thêm cho Khương Hồng Thược một cái xẻng gấp của quân đội: “ Cô không đi đâu, lát hai đứa ngồi cáp treo xuống, cô ở đây đợi. “ Rồi đợi hai người xuống xe, hạ thấp giọng chỉ Trình Nhiên nghe được: “ Cháu xem, cô tin cháu chưa?”

Tin cái rắm !

Giữa đồng không mông quạnh lúc trời rét căm căm, dù mình có muốn thừa cơ làm chuyện gì đó thì cũng có thể làm gì? Cái xẻng quân dụng kia không đùa được đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận