Trùng Nhiên

Chương 426: Hành động.

Chuyện này một khi đã bắt đầu là không thể dừng lại được, nếu không hạ gục được Lôi Vĩ, hậu quả khôn lường, Trình Nhiên cũng vô cùng hồi hộp.

Bởi y biết rõ sau này Lôi Vĩ sẽ trở thành người thế nào, hiện giờ Lôi Vĩ đã rất nổi tiếng, thế nhưng chưa là gì so với mười mấy năm nữa. Lúc ấy hắn tẩy trắng thành công biến thành doanh nhân trứ danh, có tiếng nói lớn trên chính trường, được gọi là "bộ trưởng tổ chức" của vùng tây nam, nắm trong tay đế chế xã hội đen liên quan tới mấy chục lĩnh vực.

Một tên giang hồ xã hội đen leo tới mức đó thì kết cục định sẵn rồi, thế nhưng hắn ngã xuống cũng chấn kinh cả nước, liên lụy cực lớn.

Nay mình phải đối đầu với một nhân vật như vậy, Trình Nhiên thi thoảng run lên, nhưng hưng phấn nhiều hơn sợ hãi.

Nhưng mà Trình Nhiên cũng có chút bi thương.

Vì hiện giờ chẳng một ai, thậm chí bản thân Lôi Vi biết tương lai hắn sẽ trở thành nhân vật ghê gớm thế nào, hạ được nhân vật lớn như thế cũng chẳng có ai để chia sẻ.

Lôi Vĩ chết chắc rồi, dù hắn có thoát được lần này thì Trình Nhiên cũng không tha cho hắn, y bám theo đến khi hạ gục hắn hoàn toàn mới thôi.

Trình Nhiên sờ má, ai bảo đánh tôi làm gì.

Tổng giám đốc Bối Thác Thành Đô Ngô Chi Sơn đón Vương Lập Cương ở văn phòng của mình, gần đây hắn gần như không quản tới chuyện công ty nữa, còn Vương Lập Cương thì uy thế lên mạnh. Sau khi bị Trình Phi Dương đánh cho trở tay không kịp cũng kiểm điểm lại, uy vọng vì thế giảm lớn, Vương Lập Cương mơ hồ vượt qua hắn thành người đứng đầu.

Thực tế cũng là vậy, Ngô Chi Sơn đã bị gạt sang lề rồi, bây giờ chuyện lớn chuyện nhỏ trong công ty do Vương Lập Cương ra lệnh, còn hắn rơi vào cảnh tối đa chỉ phụ họa.

Phó tổng giám đốc hay tổng giám phía dưới, khi bị hắn hỏi tới nội dung tương quan, thản nhiên đáp "Đây là chỉ thị của tổng giám đốc Vương ...." " Ý kiến của tổng giám đốc Vương, mời anh ký ...", Ngô Chi Sơn biết mình đã khiến cao tầng ở tổng bộ bất mãn rồi, vị trí của hắn còn giữ được hay không khó nói, ở đây cũng nhiều người biết, thậm chí tin tức do Vương Lập Cương phát tán ra.

Giờ Vương Lập Cương vào văn phòng của hắn rất nghênh ngang, chẳng chú ý và tôn trọng như trước, bộ dạng tiểu nhân đắc chí. Mà Ngô Chi Sơn cũng chẳng chấp. Chuyện đã lan truyền ra ngoài rồi, thậm chí Liễu Cao của hội thương nghiệp Trường An tới bàn kế hoạch nhập khẩu linh kiện của Bối Thác năm sau cũng chỉ tìm Vương Lập Cương mà không tìm hắn. Tên Liễu Cao đó là kẻ cơ hội, không hợp tính Ngô Chi Sơn, lại rất thích kẻ không từ thủ đoạn như Vương Lập Cương, tuy là người ngoài, nhưng là đối tác cực kỳ quan trọng của Bối Thác, lại có bối cảnh sâu, không phải là không có chút ảnh hưởng nào.

Trong lòng Ngô Chi Sơn đang lo lắng, Murray đại biểu phía Pháp ở Thượng hại gọi điện cho hắn, hỏi có muốn ra nước ngoài một thời gian không, thay đổi chút hoàn cảnh, kỳ thực là ám thị trước để hắn chuẩn bị tâm lý.

Vương Lập Cương tới nói chuyện mở rộng nghiệp vụ, không thể chết treo ở một cái cây được, đang thương lượng xuất hàng cho một công ty ở thế giới thứ ba, đem hàng tồn nơi này bán đi, còn kiếm được một khoản ngoại hối. Hội thương nghiệp Trường An của Liễu Cao có thể làm giúp.

Ngô Chi Sơn bảo hắn tự quyết, chuyện chính bàn xong, hắn thấy có vài điều vẫn cần phải nói: “ Tổng giám đốc Vương, chúng ta làm ăn có thể không từ thủ đoạn, nhưng có một điều không thể quên, không được làm chuyện phạm pháp phạm tội. Tôi nghe nói anh liên hệ với Lôi Vĩ đả kích các nhà máy, thế đã đành, có phải còn sai lưu manh đụng vào con trai Trình Phi Dương? Không phải nghe nói giang hồ có câu họa không liên lụy tới người nhà à, anh làm thế khiến mọi người phẫn nộ đấy.”

Vương Lập Cương nghe mấy lời giáo điều này tới phát ngán, giờ hắn có sự ủng hộ lớn, chẳng sợ: “ Anh ngồi ngoài nói thì dễ rồi, cách của anh không linh, tôi dùng cách của tôi, anh xem, hiệu quả tức thì. Không phải bây giờ các nhà máy lập tức dừng đơn hàng của Phục Long à? Lũng đoạn sản suất chính là bóp chết một nửa nguồn nước của Phục Long, thành tích của chúng ta sẽ dần tốt lên.”

“ Người ta là công ty ở Sơn Hải, vì sao lại tranh thủ được sự ủng hộ của các nhà máy Thành Đô, anh không nghĩ tới à? Không thể tát ao bắt cá.” Ngô Chi Sơn vẫn cố gắng khuyên giải: “ Gần đây tôi tự kiểm điểm, nhận ra một điều, không phải là Trình Phi Dương lợi hại, mà vì chúng ta làm sai, làm sai quá nhiều rồi, đây không phải là chuyện Phục Long bỏ lại chúng ta, mà là chúng ta tự gây nghiệt, chẳng thể sống.”

Vương Lập Cương cắt ngang:” Ngô Chi Sơn, ông mày nhịn mày lâu rồi đấy, mấy lời của mày tao nghe phát mệt rồi, mày không xéo cho sớm được à, suốt ngày lải nhải phát bực.”

Ngô Chi Sơn vốn có ý tốt, vậy mà nhận lại những lời khốn kiếp như thế, tức phát run, chỉ hắn: “ Anh xem, anh xem, giờ anh khác gì đám Lôi Vĩ, Vương Lập Cương, Lôi Vĩ đập phá chèn ép nhà máy của người ta, đe dọa gia quyến của người ta, có còn là người nữa không? Vợ con người ta thì liên quan gì tới chuyện này, không phải đám giang hồ các ngươi hay nói tới nghĩa khí gì đó à, đây là kiểu nghĩa khí của các ngươi, không làm gì được người ta, đi bắt nạt vợ con người ta, oai phong quá phải không?”

Vương Lập Cương đứng bật dậy: “ Ngô Chi Sơn, tao nể mặt mày mà mày không biết, con mẹ mày ra ngoài kia chém chết mày ngay, mày tin không? Trình Phi Dương đẩy Lô Hiểu Đông vào tù tội, thù này kết rồi, cả nhà hắn phải trả. Mày đợi mà xem, đây chỉ là mở đầu, so với việc lo cho người khác thì mày lo cho mày đi. Nếu mày không mau cút khỏi Thành Đô, tao cho người xử mày, mày chẳng làm gì được tao đâu.”

Ở phía này Trình Bân đã báo cáo lên sở công an tỉnh, thậm chí báo cả tới biệt thự số một tỉnh ủy, xem những tài liệu này, mọi người đều chấn động.

Cố Tiểu Quân cũng gọi điện thoại tới.

“ Chúng tôi đã khống chế Lý Quý, lần theo manh mối tìm ra Vương Quang Hoa, hiện đang trông coi hạng mục cho Lôi Vĩ ở một công trường khu đông, thường ngày ít xuất đầu lộ diện, cực kỳ kín tiếng, Lôi Vĩ che giấu hắn như thế, e đối phương có hiềm nghi lớn.”

“ Tôi lo một khi bắt Vương Quang Hoa, phía Lôi Vĩ sẽ có hành động, thế nên tôi kiến nghị, bắt Vương Quang Hoa và khống chế Lôi Vĩ phải tiến hành cùng lúc.”

Trình Bân nói:” Hiện giờ còn chưa có chứng cứ xác thực về hành vi phạm tội của Lôi Vĩ, chỉ có thể giám thị, không để hắn bỏ trốn. Tỉnh ủy đã đồng ý lập án, chuẩn bị bắt Vương Quang Hoa đi.”

“ Vậy không bằng để tôi tới gặp tên Lôi Vĩ, xem xem hắn là thứ ba đầu sáu tay gì mà dám đụng vào Trình Nhiên nhà chúng ta.”

“ Đừng có hành động cảm tính.”

Cố Tiểu Quân lập quân lệnh trạng: “ Cục trưởng Trình, anh yên tâm, nếu tôi mà để hắn thoát, tôi mang đầu tới gặp anh, cởi bộ cảnh phục này không làm nữa.”

Nơi này là công trường xây dựng vắng vẻ ở ngoại ô, quần thể kiến trúc đã xây dựng được bảy tám phần, ngoài công trường là toàn căn nhà cấp bốn của nông hộ, họa hoằn lắm ở khu dân cư này mới thấy được một cái xe tư, mà cũng toàn là đi tới công trường. Chỉ riêng nơi này treo biển tập đoàn Hâm Long như sấm bên tai, thêm vào nữ giới đi qua bị quấy rối, sự kiện trị an lớn nhỏ làm người bản địa đều tránh thật xa.

Gần công trường hơn một chút có khu dân cư bỏ hoang đợi phá rỡ, trong những căn nhà gạch đỏ ngói đen chằng chịu đó, có tiếng nói mang theo tạp âm phát ra bộ đàm: “ Phát hiện mục tiêu, có năm người, một tên ở tường phía đông, hai tên ngồi ở tường phía tay hút thuốc .... Mục tiêu đang di chuyển ra ngoài, không có vũ khí, có thể tiến hành bắt giữ.”

“ Các đơn vị chú ý.”

“ Bắt đầu bắt giữ.”

Tầng thượng một tòa nhà ở gần đó thiết lập trung tâm chỉ huy tạm thời, Trình Bân đang đứng đó chỉ huy toàn cục.

Sở công an tỉnh lập án, do tính chất bảo mật, chỉ định Trình Bân làm tổ trưởng tổ chuyên án, phụ trách công tác bắt giữ tập đoàn tội phạm chiếm cứ Thành Đô này. Lúc này ở hội nghị khẩn cấp của tỉnh ủy và chính phủ tỉnh, bản tài liệu này mới được đặt lên bàn.

Đương nhiên trong đó đã có rất nhiều chứng cứ xác thực tới từ Tần Tống Nguyên và những người bị hại tương quan, quá đủ để cấu thành tội chứng của đám người dưới trướng tập đoàn Lôi Vĩ, nhưng chưa đủ để trực tiếp chỉ tới Lôi Vĩ.

Hiện bắt giữ Vương Quang Hoa khả năng chính là điểm mấu chốt đề moi ra tập đoàn tội ác ẩn sâu dưới đáy xã hội này.

Trong tầm nhìn sau bảy vũ cảnh trang phục ngụy trang tiến vào, chiếm cứ các lối đi, khống chế nhân viên Hâm Long.

Vương Quang Hoa phản ứng rất nhanh, vừa có chút khác thường là nhảy tường chảy vào ruộng rau bên cạnh, chạy được vài trăm mét thì hai cảnh sát mai phục sẵn nhào ra, đè hắn xuống đất. Dù đã bị ngã, Vương Quang Hoa vẫn không ngừng la hét vùng vẫy, cho tới khi hai tay bị còng.

Trình Bân cầm điện thoại gọi đi: “ Cố Tiểu Quân, Vương Quang Hoa đã bị bắt, chúng tôi sẽ lập tức tiến hành thẩm vấn nhanh, cậu phải giữ chân Lôi Vĩ bằng được, không để hắn có hành động.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận