Trùng Nhiên

Chương 542: Thiếu niên cười ngốc nghếch. (1)

“ Phía anh không cần quá thắt lưng buộc bụng đâu, cái gì cần dùng tiền cứ dùng, em bảo Triệu Thanh gửi cho anh 100 vạn. Năm sau tới kỳ trả nợ thì trả dứt luôn, tuy nói dùng số tiền đó cũng được, nhưng mà toàn bộ cổ phần của hai anh ở trong đó, em không yên tâm, cái ẩn họa này này phải trừ bỏ. “ Trình Nhiên không nói ra thân phận của công ty kia, chẳng dặn hắn đề phòng, để hắn không biết gì là tốt nhất, bên kia không sinh nghi. Nhìn Trình Tề liên tục gửi tin nhắn, vẻ mặt cổ quái, Trình Nhiên hỏi: “ Bạn gái anh à?”

“ Không phải, một người bạn chơi cờ vây trên mạng, người này muốn gặp người sáng lập Liên Chúng, hôm nay em tới đây, nên anh hẹn hắn tới ... “ Trình Tề nói tới đó nhận điện thoại: “ Đúng thế, anh lên tầng 12 đi, 1218, tới một cái là nhìn thấy ngay, tôi đón anh ở cửa.”

Nói xong đứng dậy ra đón người.

Ngoài văn phòng làm việc của Liên Chúng là hành lang dài, giữa hành lang là thang máy, đứng nơi này có thể thấy xa xa có tòa nhà đang xây dựng, truyền tới âm thanh ầm ĩ, đối diện là đại học sư phạm vô số học sinh ra vào, tiếng xe cộ tấp nập.

Ngoài chắc có gió, nhưng ở chỗ cửa thang máy này không cảm giác được, không khí hơi ngột ngạt.

Trình Nhiên tò mò đi theo thầm nghĩ bạn bè trên mạng thế nào mà lại muốn gặp người sáng lập, dặn trước: “ Nếu là phóng viên là em bai luôn đấy.”

Trình Tề gật đầu: “ Biết rồi, nếu là phóng viên thì anh có để em gặp không, đối phương cũng là người sáng nghiệp, từ Hàng Châu qua, xem tình hình thế nào đã, cùng lắm anh chỉ giới thiệu em là em trai thôi.”

Người sáng nghiệp? Hàng Châu? Thích cờ vây, nghe quen quá.

Trình Nhiên không nhớ nhầm, cửa tháng máy vừa mở ra, mồm y cũng mở to hết cỡ …

Trình Tề và Trình Nhiên còn đang nói chuyện thì thang máy trước mặt tinh một tiếng, cửa mở ra, bên trong có hai người đi ra, một thấp một cao.

Tuy đi ra hai người, nhưng người ta bất giác tập trung vào nam tử gầy gò nhỏ bé mặc một cái áo jacket màu vàng hơi rộng, vì hắn đã nhỏ còn mặc áo rộng nên trông rất gây chú ý. Mặt choắt gầy guộc, nhìn cảm giác như hắn rất già, lại không phải già, khó đoán định tuổi tác, tay đút trong túi quần, ra ngoài thấy hai người, mắt lướt qua Trình Nhiên, chủ yếu nhìn Trình Tề: “ Ma Thiên Hành?!”

Trình Tiên cười ha hả đưa tay ra: “ Phong Thanh Dương.”

“ Ha ha, quả nhiên là cậu.”

“ Xin chào xin chào.”

Cả quá trình Trình Nhiên đứng bên nhìn một cảnh trên trời xuất hiện với vẻ mặt rất "oắt dờ phắc"!

Trình Tề chào đón bạn xong mới giới thiệu: “ Đây là fan cứng của Liên Chúng, nhà lý luận cấp tông sư giới cờ vây, thực chiến đánh bậy. Tên trên mạng là Phong Thanh Dương, tên thật của anh ấy là Mã Vân, người Hàng Châu, đây là Tôn Vũ, cấp dưới của anh ấy. Còn đây là em trai tôi, Trình Nhiên.”

Mã Vân đi tới bắt tay với Trình Nhiên mặt vẫn thộn ra như thằng ngốc, cười bao dung, hứng thú của hắn tất nhiên là đặt trên người Trình Tề.

“ Thế nào là đánh bậy, đó là vì cậu không hiểu cờ của tôi, mới nói linh tinh, sức cờ của cậu khá đấy, nhưng thua tôi một bậc.”

Trình Tề nghiêm mặt: “ Tôi nhớ tỉ lệ thắng của tôi là 57%, còn của anh chỉ có 54%, con số không biết nói dối.”

“ Còn có chuyện này nữa à, các cậu còn có thống kê? A, cái này được đấy, theo tôi thấy, các cậu nên đào sâu hơn ở chuyện này ... Thôi đi nào, xem cái nền tảng Liên Chúng của cậu. “ Mã Vân sốt sắng kéo tay Trình Tề đi trước, nhỏ giọng hỏi: “ Này em trai cậu cứ nhìn tôi cười như thằng ngốc ấy, nó cũng chơi cờ vây à, có phải fan của tôi không?”

Trình Tề nhận ra Trình Nhiên nãy giờ trông rất ngu, chẳng giống em mình bình thường, chẳng lẽ cố tình? Đáp cho có: “ Chắc là nó lần đầu thấy bạn bè trên mạng gặp nhau nên thú vị.”

“ Ha ha đúng thật, tên của chúng ta rất là ngầu đó Ma Thiên Hành.”

“ Tất nhiên rồi Phong Thanh Dương.”

Hai người họ đi trước bá vai bá cổ cười ha hả, Tôn Vũ xách hành lý theo sau, Trình Nhiên đi sau chót, cảm giác chưa hết hoang đường, người trước mắt y là Mã Vân đấy, có lẽ cả thế giới quen với cái tên Jack Ma hơn.

Mặc dù Trình Nhiên sớm nghe Trình Tề kể về một kỳ thủ trên Liên Chúng tên là "Phong Thanh Dương", nhưng ai mà ngờ được lại là người này, đền giờ đầu óc vẫn hơi u mê, loáng thoáng nghe người kia nói chuyện.

“ ... Năm nay tôi từ Bắc Kinh về Hàng Châu chẳng mang cái gì cả, chỉ mang bộ cờ vây ... ... tôi không có khiếu chơi cờ, cậu bảo tôi là tông sư lý luận cũng đúng, tôi thích bố cục chiến lược, đặt biệt là thích xem cao thủ chơi cờ, nhất là ở giữa ván tranh đoạt, rồi thu quan ... Xem cờ vây gợi mờ nhiều thứ lắm ...”

Trong đầu Trình Nhiên lúc này nhớ tới rất nhiều lời mà nam tử áo jacket vàng đó từng nói.

"Hôm nay rất tàn khốc, ngày mai tàn khốc hơn, ngày kia vô cùng mỹ hảo, nhưng tuyệt đại đa số chết vào đêm mai.”

"Người thành công nhất định phải có tinh thần vĩnh viễn không từ bỏ, nhưng khi anh học được từ bỏ, anh mới bắt đầu tiến bộ.

"Miễn phí là thứ đắt đỏ nhát trên đời."

"Khi anh thành công, anh nói cái gì cũng là chân lý."

Câu nói cuối cùng là đúng nhất.

Trình Nhiên kiếp trước từng một lần nghe Mã Vân diễn giảng ở một diễn đàn nhà đầu tư, khi đó trên người nam tử này đã có rất nhiều hào quang rồi, người ở dưới đều mang ánh mắt sùng bài, hoặc nhìn theo từng cử chỉ, vỗ tay hay cười rộ lên sau mỗi lời nói thú vị của hắn. Cũng có một số người khịt mũi, nói sau lưng hắn rằng loại mô hình công ty kiểu đó sớm muộn gì cũng toi đời, nhưng mà hắn luôn ở trên thần đàn, còn người nói hắn là vô số chúng sinh phía dưới.

Nhưng hắn từng một thời là người ở dưới.

Người ta chỉ thấy trái quả trĩu chịu khi thành công, lại bỏ qua gian nan và vận may trong đó.

Như nam tử áo vàng trước mắt này, lúc này hắn hời hợt nói mình từ Bắc Kinh về Hàng Châu chỉ mang theo một bộ cờ vây, kỳ thực là sáng nghiệp thất bại không còn một cái gì cả, chỉ có bộ cờ vây làm an ủi tinh thần.

Nhưng thật ra mà nói thất bại không phải là xấu, Mã Vân làm trang web người lớn nên mới bị đá đít, khi đó Viễn Thông Hàng Châu đầu tư chiếm 70% cổ phần, hai bên xuất hiện màn xung đột tư tưởng phát triển máu chó nhất. Mã Vân muốn làm Yahoo Trung Quốc, trọng điểm gây dựng thương hiệu, phía Viễn thông Hàng Châu muốn muốn mở rộng kiểu quả cầu tuyết, đặt kiếm tiền làm mục đích chính. Kết quả mấy tháng sau đoàn đội của hắn phát triển nghiệp vụ ở Bắc Kinh trở về phát hiện công ty con của Viễn thông Hàng Châu đã lặng lẽ tiếp nhận tài nguyên, cho nên con đường của hắn bị chặn hết. Một thời tranh cãi ầm ĩ trên Nhật báo nhân dân.

Đoàn đội của hắn ở Bắc Kinh giúp bộ ngoại thương phát triển trang web cũng không gây được tiếng vang gì, liên tiếp thất bại khiến hắn phải về Hàng Châu sáng nghiệp, hiện giờ hẳn là giai đoạn đầu sáng lập Alibaba.

Chính nhờ vào kinh nghiệm thất bại đó, Mã Vân mới né tránh được nhiều sai lầm trí mạng sau này, vì có một số sai lầm quá khứ không phạm phải, hiện giờ không phạm phải, không có nghĩa tương lai không phạm phải, khi thuyền lớn khó quay đầu, một sai lầm có thể thua trắng bàn.

Đây cũng chính là lý do Trình Nhiên không dám lơ là, không dám tùy tiện dùng ưu thế trùng sinh một cách bừa bãi.

Người thành công đều có bí quyết thành công riêng của mình, khó mà học theo được, nhưng ít nhất có thể khẳng định, là hoặc ít hoặc nhiều đều trải qua thử nghiệm sai lầm, hoặc là vượt qua được thất bại lấy được thành tích.

Nên mới có câu nói trứ danh " Thứ không giết được ta sẽ làm ta mạnh mẽ hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận