Trùng Nhiên

Chương 334: Thâm sâu khôn lường.

Cái áo đó của Trình Nhiên do mẹ y mua vào cuối mùa hè năm ngoái để y mặc năm học mới, giá 50 đồng, không hề rẻ chút nào, lúc mua không vừa lắm, hơi rộng.

Từ Lan mỗi lần mua quần áo cho Trình Nhiên đều lấy lớn hơn một cỡ, đó là tính tới sau này còn lớn lên, tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy, kinh tế trong nhà lúc ấy không tốt, chi tiêu phải tính toán chi li. Năm nay Trình Nhiên mặc vừa rồi, ảo bằng vài cotton 100%, không pha sợi tự nhiên, Trình Nhiên mặc rất thoải mái, cho nên lúc nãy cởi ra y mới thở dài ...

Vào lớp, có mấy học sinh vẫy tay với y, Trình Nhiên mỉm cười đáp lại, xem như hòa nhập rất tốt vào môi trường mới.

Từ lúc nhập học tới giờ Trình Nhiên nghe được không ít chuyện thú vị từ đám Trương Bình. Chủ nhiệm lớp Tôn Huy bị lén đặt biệt danh "Tôn hầu tử", không chỉ họ Tôn, nghe nói còn từng vỗ bàn đại náo thiên cung trong phòng hiệu trưởng, khi dạy học cũng thi thoảng nói những lời kinh người, tóm lại là giáo viên không chơi theo bài bản, nhưng đám học sinh cứ gọi là phục ông ta sát đất.

Kể nhiều nhất vẫn là học sinh kia, hắn nói cái gì mà có người sáng tán gái, chiều chơi game mà thành tích vẫn rất tốt, thần kỳ vô cùng. Trình Nhiên còn hỏi thành tích Trương Bình mà hắn luôn tự nhận bản thân rác rưởi, thi cuối kỳ năm ngoái hắn được 875 điểm, điểm tối đa 1050, hắn đứng thứ 400 trên 600 toàn khối.

Điểm số này ở Nhất Trung thuộc top 15 trong lớp, vậy mà ở đây hắn chỉ dám nhận mày là rác rưởi, có thể thấy được chất lượng nói chung ở đây thế nào.

Trình Nhiên chợt nhớ tới một vấn đề, y chưa từng hòi thành tích của Khương Hồng Thược, thuận tiện hỏi.

Trường Bình nghiêm mặt nói: “ Top 1 toàn khối, cô ấy thường xuyên đứng đầu.”

Trình Nhiên chép miệng không nói gì thêm nữa, được rồi, phải thừa nhận Khương Hồng Thược nói "trước tiên học tập cho tốt" là có lý.

Bảo sao cô ấy nổi tiếng ở đây như thế, thành nhân vật phong vân đâu đơn giản, riêng xinh đẹp không có nhiều ý nghĩa, thành tích mới là vốn liếng hùng bá thiên hạ.

Đồng thời có chút tội lỗi, nếu vì mình tới đây mà làm thành tích của cô ấy tụt xuống, chẳng phải mình ngáng chân cô ấy không?

Hôm nay Khương Hồng Thược không bị ai gọi đi, Trình Nhiên đi qua chỗ cô, hỏi cô: “ Này, đứng đầu toàn khối thật đấy à?”

Khương Hồng Thược thẹn thò hạ mi xuống: “ Tùy trạng thái.”

Thế là đám nữ sinh bên cạnh ùa vào.

“ Này chua quá.”

“ Tìm cách bắt chuyện à, tầm thường quá rồi.”

Đám nữ sinh này chẳng nhắm vào Trình Nhiên, mà là toàn bộ nam sinh muốn tiếp cận Khương Hồng Thược. Đặc biệt là khi nhập học Trình Nhiên còn bày ra trò đó ... Trực tiếp đi thẳng tới tới chỗ bên cạnh Khương Hồng Thược ngồi xuống, nên cực kỳ phòng bị y.

Khác với khi ở Sơn Hải luôn cố gắng hòa nhập với mọi người, cố gắng để mình bình thường một chút, ở Thập Trung, Khương Hồng Thược không áp chế bản thân nữa, đó là do hai môi trường khác nhau. Ở đây học sinh chất lượng trung bình cao hơn, vì đầu vào nghiêm ngặt, hơn nữa vì tạo điều kiện mạnh cho học sinh phát triển năng khiếu sở trường, cho nên vài học sinh ở một số môn đứng đầu toàn trường, môn khác lại thấp lè tè kéo điểm xuống, Khương Hồng Thược xếp hàng đầu, là vì cô học đều.

Luận thành tích từng môn, người vượt qua Khương Hồng Thược rất nhiều, nhưng tính tới không có sở đoản, cô liền trở nên kiệt xuất, hơn nữa ở bất kỳ môn nào, chỉ cần cô có trạng thái tốt là có thể áp chế toàn trường, đó là nguyên nhân đội tuyển thi môn gì cũng có tên cô.

Vì Khương Hồng Thược ngồi phía sau Trình Nhiên, nên y phải quay đầu lại mới thấy cô từ xa.

Đôi khi Trình Nhiên bất thần quay người lại kiểm tra, kết quả chẳng có gì bất ngờ, mắt Khương Hồng Thược luôn ngồi thẳng tắp hướng lên bảng đen.

Cũng yên tâm một chút, ít nhất mình không làm cô ấy phân tâm, lại không cam tâm, nên mấy lần quay đầu lại, kết quả giống nhau, sau đó lại muốn tát mình, tuổi cả đống rồi còn chơi trò như thế.

“ Trình Nhiên, quay đầu thêm vài lần nữa là gãy cổ đấy.”

Chủ nhiệm Tôn Huy gõ gõ bàng đen nói, cả lớp cười lăn cười bò, Khương Hồng Thược nhân lúc bóng dáng đó xấu hổ quay đầu về chỗ cũ ... Khóe môi hơi nhếch lên.

Buổi chiều tiết thể dục, chạy hết ba vòng quanh thao trường thì thấy một đám học sinh ở phía trước náo động, sau đó phía bồn hoa cạnh cây đa lâu năm, Trình Nhiên nhìn thấy nữ sinh tên Tần Thiên kia và một người ở lớp cùng đi xuống bậc thang xuống thao trường.

“ Vóc dáng Tần Thiên chuẩn quá.”

“ Thằng Quách Dật sướng thật.”

“ Sướng cái đếch, cậu không nghe thấy à, Quách Dật than vãn cô ấy chỉ có nắm tay ... có bạn gái xinh đẹp như vậy mà chỉ được nắm tay, chết nghẹn chứ sướng gì.”

Như mọi khi Trương Bình tích cực làm hướng dẫn viên cho Trình Nhiên: “ Cô ấy tên là Tần Thiên, hội diễn văn nghệ năm ngoái nhảy một điệu Khổng Tước, chấn động toàn trường. Cô ấy từng đạt giải nhất cuộc thi vũ đạo tỉnh, sau đó được tuyển vào vũ đoàn, khi biểu diễn ở rạp hát tỉnh, lên cả đài truyền hình Thành Đô ... Đáng tiếc là hoa đã có chủ, năm quái Quách Dật điên cuồng theo đuổi cô ấy, rồi sau hai bọn họ thành đôi. Thằng Quách Dật đó cũng nổi đấy, năm ngoái trường tổ chức hoạt động mô phỏng sáng nghiệp, thằng đó mở quán trà sữa, bây giờ quán Cảnh Thủy Hiên trong nhà ăn chính là do bọn họ mở, mỗi tháng thấy bảo kiếm vào nghìn, béo lắm.”

“ Trường còn có cả hoạt động mô phỏng sáng nghiệp cơ à? “ Trình Nhiên kinh ngạc, nếu ở trường đại học thì không nói làm gì, nhưng đây là trường cao trung mà:

“ Kiến thức cậu hạn hẹp quá đấy. “ Trương Bình cười rộng lượng: “ Có điều tôi tha thứ cho cậu, trước kia cậu học ở nơi khác không biết cũng phải ... À, mà nói cho cậu biết, nghe nói gần đây cô ấy và bạn trai có mâu thuẫn, hai người đều kiêu ngạo mà, không khéo sẽ giải tán. Không biết bao nhiêu tên gia súc đang đợi cơ hội nhảy vào.”

Trình Nhiên "ồ" một tiếng, ánh mắt di chuyển theo bóng dáng Tần Thiên.

Trương Binh vỗ chát lưng Trình Nhiên một cái: “ Nào, đi thôi, nhìn cái gì nữa, hết Khương Hồng Thược rồi lại Tần Thiên, cậu cứ thấy cực phẩm mỹ nữ là chân không nhúc nhích được, chán cậu quá đấy, học ở đây định lực phải cao chút.”

Trình Nhiên thu hồi ánh mắt lại, chỉ cười không nói.

Nguyên nhân y nhìn Tần Thiên là vì eo cô buộc chiếc áo lam, nhấp nhô theo bước chân cô.

Tiết thứ hai thứ 5, giáo viên vật lý Lại Tư Niên dạy lấn giờ mấy phút, lên năm thứ hai tiến độ nhanh hơn nhiều, khai trường mới hơn một tuần mà vật lý học tới mạch logic tổ hợp cơ bản rồi, Lão Lại càng điên cuồng, tiết nào cũng dạy lấn giờ, bài tập cực khó, làm cả lớp oán thán liên hồi.

Lại Tư Niên vừa mới rời khỏi lớp, trong lớp đã ầm ầm, có người thậm chí chửi "mẹ cha lão", thực sự là khiến dân oán tới tột độ.

Mấy nam sinh trước đó hẹn nhau hết giờ đá cầu gì đó, bị chiếm dụng mất nửa giờ ra chơi, theo sát Lại Tư Niên ra ngoài, đi sau còn làm vài động tác giơ chân giơ tay sau lưng ông ta, vừa ra ngoài hành lang có người quay lại gọi: “ Trình Nhiên, có người tìm này.”

“ Mỹ nữ tới cửa này.”

Còn có mấy tên huýt sáo ầm ĩ.

Trình Nhiên còn đang nghĩ đám Mã Khả, Tô Hồng Đậu gì đó thì Tần Thiên thò đầu vào lớp, tay cô xách một cái túi, vẫy vẫy gọi Trình Nhiên làm xung quanh ồ lên, sau đó cô đỏ mặt rụt đầu lại.

Đó không phải Tần Thiên à? Trong lớn ồn ào tới mức Khương Hồng Thược cũng phải ngẩng đầu nhìn.

Đợi Trình Nhiên ra ngoài lớp, cô đưa cho y cái túi, ngoài ghi chữ Chanel, trong có múi thơm của nóng, Tần Thiên nhìn không chớp: “ Áo của bạn, mình giặt rồi đấy.”

Trình Nhiên nhận lấy thờ phào, nói đùa: “ Suýt nữa mình tưởng là đồ Chanel thật chứ.”

Tần Thiên cười khúc khích cười khẽ: “ Hôm đó thật cám ơn cậu. “ Nói rồi đi thật nhanh.

Trong lớp hú hét tưng bừng, Khương Hồng Thược ngồi tại chỗ, mắt hơi nheo lại, quả thực là "Đào Hoa vực nước sâu ngàn trượng."

Yên tĩnh.

Khó lường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận